Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 618: Rốt cuộc vì lý do gì mà tôi phải châm cứu cho cậu nhỉ? (2)

Chỉ cần bạn tiếp tục tin tưởng tôi.

Tôi dám cam đoan.

Nhất định sẽ có thể cho bạn cảm nhận được sức quyến rũ của việc châm cứu.

"Được."

Ngô Thắng ngoan ngoãn nằm trên giường, trong lòng vô cùng phấn kích. Đợi lát nữa đã có thể tự mình tận hưởng được cảm giác vi diệu mà bậc thầy châm cứu mang tới. Không ngờ rằng trước đó, mình xung phong làm người được chọn mà đi qua chỗ này đảm nhận việc dẫn đường là đúng đắn.

Nếu không thì sao có thể gặp được chuyện tốt như này.

Ông Trương cẩn trọng lấy bảo bối lớn ra, Ngô Thắng nhướng mắt lên nhìn thấy một cái hộp kiểu dáng cổ xưa, trong lòng vui mừng khôn xiết. Bậc thầy sắp sửa châm cứu cho anh ta rồi, ngẫm lại cũng cảm thấy có hơi kích động.

"Bậc thầy, đây là bảo bối của ông sao?" Ngô Thắng hỏi.

Ông Trương đáp: "Không sai, đây chính là bảo bối của tôi. Ngoại trừ Lâm Phàm ra, trước giờ tôi đều không cho người khác đụng vào. Đợi lát nữa tôi sẽ triển khai Vũ Trụ Chuyển Động Pháp, cậu không cần khẩn trương, cũng không được cử động lung tung."

Vũ Trụ Chuyển Động Pháp?

Nghe được tên của phương pháp châm cứu này, trong lòng Ngô Thắng đã hoàn toàn chấn động đến mức không biết phải nói gì. Vừa nghe thôi đã biết, phương pháp châm cứu này nhất định là không tầm thường rồi.

Vũ trụ nha...

Đây là hiểu được phương pháp châm cứu vi diệu của sự chuyển động trong vũ trụ.

Ở chỗ của bọn họ bên kia, có rất nhiều người thế hệ trước cũng đạt được thành tựu như thế. Cơ thể huyền bí giống hệt như vũ trụ, có rất nhiều khả năng vô tận.

Nhưng còn bây giờ thì sao...

Không ngờ người ở đây lại biết được, hơn nữa còn dùng đó mà sáng tạo ra phương pháp châm cứu đáng khiếp sợ như này.

"Bậc thầy, tôi đã chuẩn bị xong rồi." Ngô Thắng nói.

Ông Trương đáp: "Chốc nữa có thể sẽ xảy ra chút chuyện, nhưng mà cậu đừng khẩn trương, đều là tình huống bình thường."

Ngô Thắng mỉm cười nói: "Có thể tiếp nhận được màn châm cứu cao siêu như này dĩ nhiên sẽ xảy ra một vài chuyện, những thứ này tôi hiểu hết mà. Yên tâm, cứ làm đi, tôi nhất định sẽ không lộn xộn."

Hiện tại, anh ta thật sự rất mong chờ.

Cũng đã nôn nóng không chờ được nữa rồi.

Lâm Phàm và ông Trương ngồi quanh Ngô Thắng.

Quan sát rất tỉ mỉ.

Ông Trương cầm ngân châm trong tay, thấp giọng nói: "Cậu có thấy có chỗ nào không ổn không?"

"Tạm thời thì không có."

"Tôi đang quan sát tình huống trong người của anh ta, phát hiện tình huống của anh ta có hơi nghiêm trọng."

"Vậy hả?"

"Ừa."

Biểu cảm của hai bệnh nhân tâm thần đó rất nghiêm túc.

Cứ giống như đang rất nghiêm túc nghiên cứu thứ gì đó vậy.

Ngô Thắng nghe được hai người nói chuyện cũng không hề sợ hãi, thậm chí còn có chút mong đợi. Hai cao thủ cùng nhau châm cứu cho anh ta, đây là chuyện vinh hạnh cỡ nào chứ.

Lúc này.

Lâm Phàm và ông Trương vẫn còn đang nghiên cứu.

Ông Trương rất có chuyên môn về lĩnh vực châm cứu, dựa theo sự chỉ điểm của Lâm Phàm, ông Trương cho rằng có chút hợp lý. Phập một tiếng, một ngân châm đâm xuống.

"Có cảm giác không?" Ông Trương hỏi.

Ngô Thắng đáp: "Không có."

"Ừm, đó là chuyện bình thường, đừng hồi hộp." Ông Trương nói.

Kim châm này giữ nguyên trên đầu của Ngô Thắng, chỉ chừa mỗi đuôi kim ở ngoài.

Người bình thường nhìn thấy tình huống như thế nhất định sẽ sợ xanh mặt, nói thẳng là tôi sắp tiêu rồi. Nhưng mà Ngô Thắng vốn không biết chuyện gì về hai người bọn họ, tín nhiệm dành cho họ cao tới đỉnh điểm.

"Ừm." Ngô Thắng cảm nhận được.

Tạm thời không có cảm giác gì.

Đối với anh ta mà nói.

Đó chỉ là thời cơ vẫn chưa tới mà thôi.

Ông Trương nhất định sẽ không khiến đối phương phải thất vọng, người ta tin tưởng mình như thế thì nhất định phải bày ra trạng thái tốt nhất, triển khai phương pháp châm cứu hữu dụng nhất, giống như lần trợ giúp Lâm Phàm tu luyện vậy.

Nhất định không được có bất cứ vấn đề gì.

"Lâm Phàm, cậu nhìn xem. Một kim này của tôi là thảo luận cùng với cậu mà châm xuống, hiệu quả rất tốt. Tuy bây giờ cậu ta không có cảm giác gì nhưng mà tôi tin bên trong cơ thể cậu ta đã cảm nhận được rồi."

Ông Trương rất nghiêm túc nói.

Lâm Phàm cũng đồng ý nói: "Ừm, tôi tin nhất định là thế."

Nếu để Ngô Thắng biết được.

Người tiến hành châm cứu cho anh ta là hai bệnh nhân tâm thần, e rằng sẽ tạo thành cái bóng mờ tâm lý rất lớn đối với anh ta.

Chỉ là...

Trước mắt không biết chuyện đó thì tất cả mọi thứ đều rất tốt đẹp, Ngô Thắng cũng thật sự vô cùng mong đợi.

Kim thứ hai!

Kim thứ ba!

Kỹ thuật của ông Trương rất thuần thục.

Cổ tay rung một cái, ngân châm rơi xuống vô cùng dứt khoát, tốc độ nhanh chóng, kinh ngạc đến không nói nên lời.

Ngô Thắng cảm nhận.

Tuy rằng tạm thời không có cảm giác gì.

Nhưng mà anh ta nhận ra chuyện cũng không hề đơn giản giống như mình đã nghĩ.

Dựa vào tu vi hiện tại của anh ta, khi ngân châm rơi xuống lại không có cảm giác gì, đó đã là chuyện rất khủng bố rồi. Với anh ta mà nói thì hiệu quả của chuyện này nhất định khó có thể tưởng tượng được.

Ngập tràn mong đợi.

...

Ông Trương không ngừng châm kim.

Cây kim thứ mười.

"Cảm giác thế nào?" Ông Trương dò hỏi.

Ngô Thắng đáp: "Bây giờ tôi có cảm giác tốc độ máu lưu thông trong cơ thể nhanh hơn trước rất nhiều, trong đầu tôi còn xuất hiện một loại ảo giác giống như là trận nổ bigbang lúc vũ trụ mới hình thành vậy đó, rất trống rỗng. Nhưng mà tôi có thể nhịn được."

"Ừm, đây là tình huống bình thường, cậu đừng sốt sắng." Ông Trương động viên.

Có cảm giác như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận