Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 772: Tại sao tôi phải cực khổ như thế này? (2)

Tại sao tôi phải cực khổ như thế này? (2)

"Sao ông lại có suy nghĩ như vậy, nếu như không nhờ bọn họ, chúng ta đã không tới được nơi này, nhìn thoáng một chút đi, đừng nghĩ quá nhiều." Ngô Thắng nói.

Anh ta sợ nhất là tộc nhân có ý nghĩ gì khác.

Muốn thấy rõ sự thật.

Tộc lão biết cậu chủ nói có lý, yên lặng không nói nhiều nữa.

Thảo luận trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn đang tiếp tục.

Tận dụng phát sóng trực tiếp để quan sát tình hình khiến cho nội tâm của những cường giả kia vô cùng kích động, bọn họ không nghĩ tới thế nhưng lại nguy hiểm như vậy, nhìn tình huống vừa rồi, lấy năng lực của bọn họ chắc chắn không thể ứng phó.

Nếu như thật sự gặp phải chỉ có một con đường chết.

Lập tức,

Xua đi ý nghĩ của rất nhiều người.

Độc Nhãn Nam nói: "Lăng mộ vị vua này rất có giá trị nghiên cứu, chỉ là đáng tiếc..."

Thật sự là đáng tiếc.

Nếu như không có nguy hiểm như vậy, thì có thể khiến cho chuyên gia khảo cổ đến đây khám phá, có lẽ sẽ có phát hiện to lớn.

"Vấn đề hơi phức tạp, trên đường chúng ta tới đây gặp nhiều khó khăn, với thực lực của chúng ta rất khó mà ứng phó, vị vua này sau khi chết đi sao lại an táng ở nơi như vậy?" Ngô Thắng hỏi.

Độc Nhãn Nam nói: "Thời xưa người tài ba dị sĩ nhiều biết bao nhiêu, có chút thủ đoạn là chuyện rất bình thường, không đáng để nhắc tới."

Chủ đề mà bọn họ thảo luận đối với bọn người Lâm Phàm mà nói không có chút hấp dẫn nào.

Thậm chí là có cảm giác đang lãng phí thời gian.

Lâm Phàm sờ đầu Tiểu Bảo nói: "Cảm giác thế nào?"

"Không tệ, chỉ là lúc nãy có hơi giật mình." Tiểu Bảo nói.

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Không cần để ở trong lòng, có tôi ở đây, sẽ không để cậu bị thương đâu."

"Còn tôi thì sao?" Ông Trương hỏi, rõ ràng là muốn tranh giành tình cảm.

"Ông cũng như vậy." Lâm Phàm cười.

Tình cảm như vậy thật khiến người ta hâm mộ.

Còn về Tôn Hiểu bây giờ, anh ta cũng rất hâm mộ tình cảm của bọn họ, đến khi nào bản thân mới có thể đạt tới loại tình bạn này chứ.

Thật hâm mộ.

Hâm mộ đến muốn hộc máu.

Hành trình của bọn họ giống như là du sơn ngoạn thủy, còn đối với người khác thì tựa như đi tìm chết.

Bọn người Mục Hạo chú ý đến phát sóng trực tiếp.

Không dám đuổi theo bước chân của Lâm Phàm bọn họ, mà là men theo một sườn núi khác, gặp phải không ít phiền phức.

Ẩn núp bên người bọn họ làm mật thám làm cho Bắc Đào có cảm giác nguy cơ khắp nơi.

Vị Mục Hạo này là cường giả của tộc Tinh Không nhưng vẫn khiến ông ta có cảm giác không đủ an toàn.

Có hơi hối hận vì đã chọn người này.

Nhưng mà không còn cách nào khác.

Bây giờ ông ta đã hãm sâu vào trong rồi, cường giả cũng có thể diện của họ, nếu như biết ông ta phản bội, chỉ sợ không còn nơi để ông ta lẫn vào nữa.

"Đi, con Thiên Túc Trùng này không dễ đối phó." Mục Hạo nói.

Thiên Túc Ngô Công này, đao thương bất nhập, nó có vỏ ngoài rất cứng rắn giống như rùa đen, hơn nữa miệng nó còn có thể phun sương độc, độc tính rất mạnh, tính ăn mòn rất cao.

Chỉ cần nhiễm một chút sẽ lập tức mất mạng.

Bắc Đào chỉ là nhân viên quét nước.

Không dám cậy mạnh với Thiên Túc Trùng.

Khi bọn họ phát hiện một con đường tắt thì rất vui mừng, không ngờ khi đi ngang qua một chỗ Tháp Xá Lợi cũ nát, tên Mục Hạo này tiện tay, nhấc Tháp Xá Lợi lên, nhìn thấy một cái bát vàng, tưởng là đồ tốt lập tức nâng lên.

Cuối cùng thả ra Thiên Túc Ngô Công này.

Lệ khí của Thiên Túc Ngô Công này rất nặng, thân thể dài tầm mười trượng, thuộc loại quái vật khổng lồ, không chỉ có tốc độ nhanh, phòng ngự còn rất cao, sương độc thì còn lợi hại hơn nữa.

Chết mất vài vị cường giả Tinh Không.

Nếu tiếp tục dây dưa nữa.

Hậu quả khó mà lường được.

Toàn quân cũng có thể bị diệt.

Sau đó.

Ở một nơi an toàn.

Bọn họ ngồi xuống, dựa lưng vào cổ thụ, miệng thở hổn hển, mồ hôi tuôn như mưa, đều cảm thấy sợ hãi vì chuyện vừa xảy ra.

Thật sự rất nguy hiểm.

Nhiều người chết như vậy, lại không đạt được cái gì, nghĩ lại thì đây là một việc thật lỗ vốn.

"Mẹ kiếp."

"Thật là đồ phá hoại."

Mặt Mục Hạo âm u, tức giận mắng, cảm thấy thật không cam lòng.

"Các cậu nói thử xem, đây rốt cuộc là chuyện gì, rõ ràng người ở đây yếu ớt như vậy, thế nhưng lại gặp phải thứ sau còn kinh khủng hơn thứ trước, thế này là sao chứ?"

Anh ta tự cảm thấy bất công cho mình.

Dựa vào cái gì người khác có thể thuận buồm xuôi gió, còn chúng ta gặp phải nhiều sự cố như vậy, nếu không phải là gặp tên Lâm Phàm thần kinh hay lải nhải kia thì chính là gặp phải quái vật không nên xuất hiện.

Càng nghĩ càng giận.

"Mẹ kiếp."

Mục Hạo nâng tay đánh một chưởng xuống mặt đất, ầm ầm, tiếng động vang vọng truyền đến.

"Ồ! Đồ vật này lấy được khi nào vậy?"

Anh ta cúi đầu nhìn bát vàng ở trong tay mình, Thiên Túc Ngô Công chính là chui ra từ thứ này, nhìn thấy nó, anh ta tức giận đến mức muốn đập nát luôn thứ này.

Chẳng qua là phải nhịn xuống.

Cầm ở trong tay cẩn thận nhìn kỹ.

"Thứ này có thể trấn áp Thiên Túc Ngô Công, rõ ràng là đồ tốt." Mục Hạo nói thầm, sau đó nhìn về phía Bắc Đào nói: "Ông nói xem rốt cuộc cái này có ích lợi gì."

Bắc Đào nhìn thấy bát vàng này, ý tưởng đầu tiên chắc là thứ để xin cơm của mấy con lừa trọc, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, ông ta cũng không nghĩ đây là một thứ vô dụng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận