Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1172: Con à... lần sau cha không muốn nói chuyện với người bệnh tâm thần nữa đâu

Con à... lần sau cha không muốn nói chuyện với người bệnh tâm thần nữa đâu

Trần Kiện Kiện phẩy tay với đám em gái già, dặn dò bọn họ không có việc gì thì đến đây tâm sự, tôi tiếp tục xem tướng tay cho các em, mà Trần Tường thân là con trai thì thấy rất xấu hổ.

Cha à, khách khứa còn ở đây đấy, cha không thể thận trọng được đôi chút sao?

Người như vậy bảo người khác nhìn thế nào.

Tiêu Hồng liếc nhìn Trần Kiện Kiện nằm ở trên giường không có năng lực hành động, chắc chắn là một LSP, về điểm ấy không hề có chút nghi ngờ nào, chắc chắn là như vậy.

"Các người là?"

Trần Kiện Kiện hỏi, trong đôi mắt đục ngầu không có chút gợn sóng nào, nhưng rất có thần, ánh mắt của hắn nhìn tới người khác chỉ hơi lướt qua, duy chỉ dừng lại trên người Tiêu Hồng khoảng chừng ba giây.

Đây là bệnh chung của tất cả cánh đàn ông.

Rất bình thường.

Cái đẹp đối với đàn ông mà nói chẳng phân biệt già trẻ.

"Cha à, mấy người này đều là chỉ huy tổ chức thảo phạt, vị này chính là Vương Trung lão tiên sinh, bọn họ có chuyện tìm người, muốn nói chuyện với người."

Trần Tường giới thiệu, trong lòng rất nghi hoặc. Cha của hắn không có bản lĩnh gì quá lớn, chỉ làm ra một quyển truyện tranh nổi danh, kinh doanh chút tiền lời, ngoại trừ điều này ra quả thật không nghĩ ra cha của hắn rốt cuộc còn có năng lực gì lại khiến chỉ huy tổ chức thảo phạt phải đến tìm.

"Hoan nghênh, mời ngồi." Trần Kiện Kiện ra dấu cho mọi người ngồi xuống, đồng thời cũng có cùng cách nghĩ với con trai Trần Tường của mình.

Cũng có chút nghi hoặc đối với tình huống lúc này.

Tìm mình làm gì vậy?

Hắn đây là người sắp xuống mồ rồi, cũng không có tác dụng gì cả mà.

Vương Trung ngồi bên cạnh hỏi thăm: "Chiến Sĩ Ánh Sáng do thầy Trần sáng tác rất nổi danh đấy, từ khi còn nhỏ cho đến nay đều rất được hoan nghênh."

"Haiz, đâu có đâu có, thứ cỏn con có thể mang lại tiếng cười vui vẻ cho người đọc thì tôi đã rất thỏa mãn rồi, hiện tại những tập tiếp theo của Chiến Sĩ Ánh Sáng tôi đều đã ủy thác sáng tác cho một công ty phụ trách rồi, đã không còn mấy liên quan gì đến tôi nữa rồi." Trần Kiện Kiện rất tự hào với đối với nhân vật Chiến Sĩ Ánh Sáng bản thân đã tạo ra này, là kiêu ngạo của cả đời hắn.

Ngoài miệng nói không có, nhưng trong lòng thì rất đắc ý.

Trần Kiện Kiện suy nghĩ, chỉ huy tổ chức thảo phạt thảo luận điều này với hắn làm gì?

Không hiểu được.

"Ha ha, thầy Trần khiêm tốn rồi, đâu phải là thứ nhỏ nhặt được, mà đó thật sự chính là kiệt tác kinh điển đó, tôi rất thích tác phẩm mà thầy Trần tạo ra, cháu chắt nhà tôi ngày ngày đều muốn trở thành Chiến Sĩ Ánh Sáng, bị ảnh hưởng rất sâu nặng đó."

Vương Trung thổi phồng trước, chưa trực tiếp hỏi, bất cứ chuyện gì cũng đều phải từ từ mà làm, đầu tiên kéo gần quan hệ giữa hai bên, trong tình huống nói chuyện thân thiết với nhau trực tiếp vào vấn đề, hiệu quả tất nhiên sẽ tốt hơn.

Trần Kiện Kiện cười nói: "Có thể được chỉ huy đánh giá cao như vậy quả thật rất vinh hạnh."

Vương Trung cười, "Ồ, đúng rồi, không biết trước kia khi thầy Trần sáng tác Chiến Sĩ Ánh Sáng rốt cuộc có suy nghĩ như thế nào, nhân vật này thật sự quá kinh điển, có lẽ có gợi ý chứ nhỉ."

Đám người Tiêu Hồng hết sức chăm chú, đây quả thực là mục đích mà bọn họ tới đây, hỏi thăm tình huống có liên quan tới 'Chiến Sĩ Ánh Sáng'.

"Gợi ý sao?" Trần Kiện Kiện trầm mặc, sau đó nghiêm túc nhìn Vương Trung nói: "Điều tôi muốn nói là, tôi đã nhìn thấy Chiến Sĩ Ánh Sáng, ông tin không?"

Đám người nghe thấy lời này bỗng nhiên kinh hãi, thật sự đã gặp rồi?

Nếu là lời do người khác nói ra, hắn sẽ không tin.

Nếu là trước kia Trần Kiện Kiện nói như vậy thì bọn họ cũng sẽ không tin, chỉ cho rằng là một loại lời tuyên truyền, mà hiện tại... bọn họ thật sự có chút tin tưởng rồi.

Trần Kiện Kiện thấy mọi người thể hiện vẻ mặt sững sờ, không có bất kỳ phản ứng gì, trong lòng cảm thấy rất lạ, chẳng lẽ biểu hiện của hắn quá thật, khiến cho bọn họ cho rằng thật sự có 'Chiến Sĩ Ánh Sáng' sao.

Tôi chẳng qua chỉ nói đùa một câu thôi.

Chỉ là làm sôi nổi bầu không khí chút thôi, mấy người đừng như vậy chứ.

"Chúng tôi tin." Vương Trung kiên định nói.

Lúc này, Trần Kiện Kiện hoàn toàn há hốc mồm, hắn không ngờ tới tên chỉ huy tổ chức thảo phạt này thật sự dễ tin như vậy, người có chút đầu óc đều có thể hiểu được điều này là lời nói khoác, không phải sự thật, các người có thể đừng như vậy được hay không.

Đương nhiên...

Tuy đã không còn trong giang hồ, nhưng bản thân vẫn luôn chú ý tới động tĩnh trong giang hồ, rất nhiều bạn nhỏ hoặc người trưởng thành có tính cách trẻ con đều rất tin tưởng sự tồn tại của 'Chiến Sĩ Ánh Sáng'.

Đây là tín ngưỡng của bọn họ.

Trần Kiện Kiện hiểu ra, đã như vậy, vậy thì tôi cùng diễn với các ngươi đi, không ngờ tác phẩm của tôi vậy mà có tầm ảnh hưởng được như vậy, quả thật chưa từng nghĩ tới mà.

"Tin tưởng ánh sáng." Trần Kiện Kiện mở miệng.

Vương Tiểu Quân kích động nói: "Sẽ gặp kỳ tích xảy ra."

Trần Kiện Kiện sững sờ ngẩng đầu, trong ánh mắt có chút bối rối, ý gì vậy?

Câu tiếp theo không phải là 'chỉ tồn tại' thôi sao?

'Sẽ gặp kỳ tích xảy ra' rốt cuộc là ai nói.

Sao hắn không nhớ được chứ.

Thôi vậy.

Hiện tại những thứ này tạm thời không quan trọng, không cần phải suy nghĩ phức tạp như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận