Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 233: Lại hay đến mức làm nổi hết da gà một lần nữa (3)

Chỉ là từ sau khi bị hố một trận ở Tụ Hiền lâu thì Bát gia đã nảy sinh ra một loại cảm giác e ngại, luôn cảm thấy mình sẽ bị hố, nếu như chuyển từ cậu ta mở tiệc chiêu đãi biến thành ông ta mời khách, nói thật, coi như có đem bán cái thân già của ông ta đi chăng nữa thì cũng không thể thanh toán hóa đơn được.

Vì sự an toàn.

Tốt nhất là ông ta vẫn nên an an ổn ổn đợi ở nhà thì hơn.

Thân là một gián điệp, chắc chắn Từ Kiến sẽ không bao giờ hoài nghi suy nghĩ của mình.

Trên sân thượng của một cao ốc nào đó.

Từ Kiến dựa vào trên lan can, nhìn về phía xa xa: “Tôi có thể xác định chắc chắn rằng ngày đó bọn họ đã hoàn thành giao dịch tại bệnh viện, nhưng các người lại không tìm ra được, chỉ là do không phát hiện ra mà thôi.”

Anh ta vẫn cực kỳ tin tưởng rằng suy đoán của anh ta là không sai.

Về chuyện bọn họ không phát hiện ra được vậy thì chính là do năng lực của bọn họ mà thôi.

Người đàn ông trung niên đội nón nói: “Cậu có biết bởi vì hành động hôm qua mà tôi đã phải chịu đựng áp lực rất lớn hay không, vậy mà lại không thu được chút xíu thu hoạch nào, cậu làm cho tôi bị chửi rất thê thảm đó.”

“Đại ca, các người không tìm được, điều này làm sao mà có thể trách tôi được chứ, đó là do năng lực của các người chưa đủ, anh xem kìa, tên Chúc Phi kia còn muốn mở tiệc chiêu đãi tất cả thành viên ăn cơm, điều này có nghĩa là giao dịch của anh ta đã rất thành công, kiếm được rất nhiều tiền lời, tâm trạng cực kỳ tốt, cho nên mới muốn ăn mừng như vậy.” Từ Kiến đang nghĩ rằng tình huống có lẽ là rất nghiêm trọng.

Mặc kệ Lâm Phàm làm chuyện gì thì anh ta đều đẩy hết nguyên nhân lên chuyến giao dịch.

Người đàn ông trung niên nói: “Tôi hy vọng lần sau cậu có thể đợi đến khi có tin tức chính xác nhất rồi mới gửi cho tôi.”

Từ Kiến ngạc nhiên nhìn đối phương, sau đó cười nói: “Nếu như có thể có được tin tức chính xác vậy thì đã trực tiếp bắt người rồi, chứ không phải giống như bây giờ, tôi làm gián điệp rất vất vả, còn rất nguy hiểm, ông có thể thông cảm cho tôi hay không, cũng bởi vì làm công việc gián điệp này mà vợ của tôi đã chạy theo người khác, con trai tôi cũng theo họ người khác, đến cả nhà cũng không thể quay về được.”

Thấy cảm xúc của Từ Kiến có chút kích động, người đàn ông trung niên vỗ nhẹ bờ vai của anh ta, an ủi: “Đừng quá xúc động, tất cả những chuyện cậu làm bây giờ đều là vì chính nghĩa, cậu yên tâm, chỉ cần chuyện này kết thúc, tổ chức sẽ ra mặt đưa ngươi vợ con cậu trở về.”

Từ Kiến nói: “Thật ra thì có vợ hay không cũng không quá quan trọng, tôi chỉ cần đem con tôi về là được, còn tiền thưởng nữa, cũng không thể quá ít, tâm lý của tôi mấy năm nay đã có chút vấn đề, cần phải tiêu rất nhiều tiền để đi ra ngoài giải tỏa cơn phiền muộn, còn phải mời một bác sĩ để trị liệu về tâm lý, ông hiểu chứ.”

“Tôi hiểu.” Người đàn ông trung niên gật đầu.

Cho tới lúc này, Từ Kiến mới dễ chịu hơn một chút, ít ra thì những lời mà sếp hứa với anh ta từ trước đến nay đều thực hiện được.

“Chúc Phi, tôi nhất định sẽ tìm ra được chứng cứ phạm tội của anh, đưa anh ra trước ánh sáng của pháp luật.”

Từ Kiến tự động viên bản thân mình, anh ta có thể kiên trì đến bây giờ đều là do tự động viên bản thân mà ra, nếu không thì anh ta chắc chắn sẽ điên mất.

Gián điệp không phải là việc mà ai cũng có thể làm được.

Công việc này cần người có sức chịu đựng về tâm lý cực mạnh.

Kỹ năng diễn xuất, thực lực, trí tuệ, tính cách, thiếu một thứ cũng không được, nếu như thiếu đi một thứ thì người làm gián điệp như anh ta đây sẽ rất dễ bị phát hiện.

Cố gắng để trở thành người tốt cũng không thể rửa sạch tội lỗi từng phạm phải.

Tính cách của anh ta vốn rất hiền lành, thế nhưng những đoạn video đó lại khiến anh ta sau khi xem xong, giận đến mức muốn chạy vào bếp cầm dao tự vẫn.

Ngày hôm sau!

Lâm Phàm cầm theo máy tính xách tay, ngồi phía sau xe.

“Anh Phi, anh có tâm sự gì phải không?” Bản thân Vương Mãnh được coi là người tâm lí nhất, anh luôn quan tâm đến tâm trạng của anh Phi, đây là điều anh ta nên làm với tư cách là một đàn em.

Lâm Phàm hỏi dò: “Cậu có phải là người tốt không?”

Vương Mãnh rơi vào trầm tư, những câu hỏi của anh Phi đều rất có tính triết lý, người có trình độ học vấn không cao như anh ta lại sa vào trạng thái mơ hồ, anh ta suy nghĩ tại sao anh Phi lại muốn hỏi những câu như vậy.

“Em là đàn em trung thành nhất của anh Phi, anh nói em là người tốt thì là người tốt, nói em là người xấu thì chính là người xấu.”

Câu trả lời chân thành của anh ta khiến Lâm Phàm rơi vào trầm tư.

Hóa ra tôi thực sự có ảnh hưởng của một người thủ lĩnh.

“Sau này chúng ta hãy trở thành một người tốt nhé.” Lâm Phàm nói.

Vương Mãnh không thể hiểu được ý của anh Phi, nhưng vẫn gật đầu một cách nghiêm túc: “Nghe theo anh hết.”

Anh ta yên tâm lái xe.

Anh Phi nói muốn làm người tốt, thì sẽ là người tốt.

Nói câu đại nghịch bất đạo.

Nếu anh Phi có thể trở thành người tốt, vậy thì họ sẽ là thánh mẫu, giữa hai người có một khoảng cách không thể vượt qua.

Anh Phi giết người như rạ, cách thức vô cùng tàn nhẫn, đôi khi anh ta đứng bên cạnh nhìn cũng cảm thấy khiếp sợ, nói thẳng là biến thái. Giết người thì giết người, phải tham gia vào những vở kịch phi thực tế này, nhìn đến mức lòng cũng phát lạnh.

Khách sạn Grand Hyatt.

Đây là khách sạn duy nhất có thể chứa tất cả các thành viên của tập đoàn Phi Long. Lúc chủ của khách sạn biết được tập đoàn Phi Long muốn tổ chức tiệc rượu tại đây, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.

Tập đoàn Phi Long ở bên ngoài rất có tiếng. Chỉ sợ là ăn cơm không trả tiền, thế thì xong đời rồi.

Khi nhận được tiền đặt cọc từ tập đoàn Phi Long, chủ khách sạn yên tâm rồi. Chỉ cần đưa tiền, cho dù là ai thì cũng sẽ được tiếp đãi chu đáo như nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận