Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1326: Ban đêm! Thưa ngài, ngài có muốn ăn trái cây không? (2)

Ban đêm! Thưa ngài, ngài có muốn ăn trái cây không? (2)

Lâm Phàm nắm chặt năm ngón tay và đấm một đấm thật mạnh, vị Lãnh chúa với vẻ nhàn nhã không để ý đến sự nghiêm trọng của vấn đề, và gã ta vẫn đang cười đùa, như thể vẻ ngoài của gã ta đại diện cho sức mạnh chiến đấu cao nhất thế giới.

Chỉ ngay sau đó... Một khí tức khủng khiếp ập đến.

Cuối cùng Lãnh chúa Corrosion đã phát hiện ra sự nghiêm trọng của vấn đề.

Đáng tiếc, đã quá muộn rồi.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Lớp vỏ trên người Lãnh chúa Corrosion là vô cùng cứng rắn và bất khả xâm phạm, nhưng vào lúc này, dưới một sức mạnh mãnh liệt như vậy.

Lớp vỏ bị vỡ nát và khuôn mặt của gã ta dần dần biến dạng.

Đùng!

Trong nháy mắt, Lãnh chúa Corrosion đã nổ tung, máu thịt rơi trên mặt đất, khí lực của nắm đấm xuyên qua lớp vỏ chạm đến bức tường phía trước, trong nháy mắt đã tan thành mây khói, biến mất không còn tung tích.

“Không có gì đâu Polk, sẽ không phá vỡ bức tường của ông đâu.” Lâm Phàm quay đầu lại nói.

Nếu không có sự kiểm soát, cú đấm này chắc chắn sẽ gây ra một trận động đất kinh hoàng giáo hội Quang Minh, tất cả các kiến trúc có thể bị phá hủy.

Hai mắt Archimonde tròn xoe.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên gã ta nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

Nhưng vẫn bị sốc.

Giáo hoàng lẩm bẩm...

Rốt cuộc đây là trình độ gì mà khủng khiếp như thế?

“Archimonde, gã ta cũng vậy à?” Lâm Phàm hỏi.

Archimonde bàng hoàng phản ứng lại, vội vàng nói: "Đúng vậy, gã ta là Lãnh chúa Evil, kẻ hủy diệt dưới vực sâu, nguyền rủa người khác, tàn bạo và đê hèn, cũng không biết hai tay gã đã vấy máu của bao nhiêu sinh linh vô tội."

Cả hai đều là Lãnh chúa của vực sâu.

Nhưng lại nói đối phương có bao nhiêu tàn bạo và độc ác.

Có vẻ như Archimonde đã hoàn toàn đầu hàng trước Lâm Phàm.

Nhưng những gì gã ta nói quả thật không sai.

Chính xác đúng là như vậy.

Lý do chính mà Archimonde được triệu hồi chính là có người muốn ký khế ước với gã ta để kéo dài tuổi thọ.

Loại hành vi này phải trả một cái giá đắc cũng là chuyện bình thường.

Dù sao thì trên thế gian này không có bữa cơm nào là miễn phí.

Bạn muốn có được thứ gì, bạn phải cho đi thứ quan trọng nhất.

“Thì ra là vậy, ngươi và gã ta ở cùng một chỗ, nhưng hơi thở của gã ta so với ngươi còn hung ác hơn.” Lâm Phàm nói.

Archimonde nghẹn ngào nói: "Ta rất lương thiện."

Giáo hoàng ở bên cạnh nhìn gã ta một cách kỳ quái.

Chà, không sai.

Gã ta thật sự là một Lãnh chúa vực sâu lương thiện.

Lãnh chúa Evil nhận ra rằng tình huống đã trở nên quá đáng sợ, gã ta hét lên một tiếng định bỏ trốn, lúc đầu xuất hiện cùng với Lãnh chúa Corrosion, chỉ là để giết Archimonde, nhưng ai có thể ngờ rằng...

Thế nhưng lại gặp phải một người đáng sợ như vậy.

Chết tiệt!

Chết tiệt thật.

Lâm Phàm nhìn thấy đối phương muốn trốn đi, làm sao anh có thể để gã ta trốn thoát.

Các đầu ngón tay bừng lên ngọn lửa.

Nhẹ nhàng bắn ra.

Ngọn lửa đã theo chân Lãnh chúa Evil rơi xuống thông đạo vực sâu.

Không mất quá nhiều thời gian.

Một tiếng thét đau đớn, tê tâm phế liệt truyền đến.

Nghe tiếng thét.

Có thể cảm nhận được Lãnh chúa Evil đau đớn đến mức nào.

Giáo hoàng gọi ngọn lửa do Lâm Phàm phóng ra là lửa thần.

Chỉ có lửa thần mới có thể có sức mạnh như vậy, trực tiếp thiêu đốt Lãnh chúa vực sâu thành tro bụi, không thể dập tắt, không có cách nào dập tắc, thiêu đốt cho đến khi hóa thành tro bụi.

“Được rồi, bây giờ ngươi đã an toàn rồi.” Lâm Phàm đi đến bên cạnh Archimonde và mỉm cười, những thứ dưới đáy vực sâu này quả thực rất không thân thiện nhưng người trước mặt lại không như vậy.

Tất cả đều đi ra từ vực sâu.

Tại sao tính cách lại có sự chênh lệch lớn như vậy?

Thật sự không thể hiểu được.

Archimonde rất phấn khích, hai đối thủ đáng ghét nhất đã bị Lâm Phàm giết chết, từ nay về sau ở vực sâu này gã ta sẽ có rất ít đối thủ.

Bình tĩnh!

Archimonde đã biết cách thể hiện thế nào trước mặt anh để anh hài lòng.

Chỉ cần cư xử thật tốt.

Ngươi là bạn thân của ta, ta là bạn bình thường của ngươi.

Đây là một tiến bộ rất tốt.

“Cảm ơn vì đã cứu ta.” Archimonde không biết mình đã không nói từ “Cảm ơn” bao nhiêu năm, hay nói đúng hơn là chưa bao giờ nói điều đó trước đây, gã ta là Lãnh chúa của vực sâu, khi nào gã ta sẽ nói những lời như vậy với người khác, chắc chắn là không bao giờ.

Nhưng bây giờ…

Gã ta đang dốc lòng trở thành một Lãnh chúa vực sâu lịch sự.

Lâm Phàm cười nói: "Đừng cám ơn ta, ngươi là bạn của ta, ngươi gặp phải loại chuyện này ta nhất định sẽ giúp ngươi, không phải sao?"

"Đúng vậy, chúng ta là bạn bè, bạn bè phải giúp đỡ lẫn nhau khi gặp khó khăn, cho dù ở vực sâu cũng như vậy." Archimonde hoàn toàn buông bỏ tôn nghiêm của một Lãnh chúa vực sâu như gã ta.

Tôn nghiêm?

Hãy để nó xuống địa ngục đi.

Nếu ngươi vẫn không thể nhìn thấy tình hình bây giờ, ngươi xứng đáng bị giết chết.

Cứ nghĩ rằng Lãnh chúa của vực sẽ sâu không bao giờ ngưỡng mộ những sinh vật khác, chứ đừng nói đến con người, nhưng bây giờ, gã ta đã hoàn toàn bội phục, chỉ muốn nói rằng… Ta hy vọng tình bạn của chúng ta sẽ trường tồn mãi mãi, vĩnh viễn không thay đổi.

Ngay cả khi sau này tình bạn của chúng ta xuất hiện vết nứt, thì người quỳ xuống nhận lỗi nhất định là Archimonde ta.

Giáo hoàng đã được mở rộng tầm nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận