Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 351: Lái chiếc xe điện nhỏ của chúng ta đi nào

"Từ nhỏ đã dùng các loại công cụ khác nhau để hành hạ chính mình, tin rằng bản thân có thể tu luyện, cuối cùng bị xem là mắc bệnh tâm thần, nên được đem đến bệnh viện tâm thần.

Sống đến hiện tại, gần đây mới bị lôi kéo vào bộ phận đặc biệt."

Đây là bản tài liệu cá nhân có chút mờ ám.

Nếu không phải do Bộ phận đặc biệt điều tra ra, ông ta còn tưởng rằng là ai đã cố ý lấy một bộ tài liệu giả tạo cho ông ta xem nữa.

Trong văn phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng lật tài liệu.

Sau đó.

Ông ta khép tài liệu lại, trầm giọng nói: "Nếu những thứ này đều là thật thì tên nhóc này tuyệt đối là một nhân tài. Còn về chuyện là một bệnh nhân tâm thần, có lẽ là một cách để che giấu, sợ rằng bản thân quá ưu tú sẽ bị người ta phát hiện?"

Ông ta suy đoán, đồng thời cũng là người duy nhất khen Lâm Phàm là nhân tài.

Thế nhưng chỉ là ông không tin Lâm Phàm thật sự là bệnh nhân tâm thần thôi.

Đây là một điều rất đáng sợ.

Ban đêm.

Lâm Phàm đưa Tiểu Bảo về nhà. Dưới ánh trăng, anh kéo ông Trương ngồi xuống chiếc ghế dài.

Hai người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

Ai cũng không nói gì.

Ngôi sao trên trời cứ lấp lánh.

Bọn họ giúp đỡ lẫn nhau trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, bây giờ hai người ưu tú như họ bị người khác lôi đến đây, quen biết được một số bạn mới, nhưng nhiều lúc, họ vẫn cảm thấy cô đơn.

"Bầu trời đêm thật đẹp." Lâm Phàm nói.

"Đúng vậy." Ông Trương trả lời.

Tà vật Công Kê trong lòng chửi mắng: “Có bệnh sao? Đêm khuya không về phòng ngủ. Ngồi ở đây ngắm trăng sao. Não có vẫn đề.”

Nhưng nó là nằm vùng.

Nằm vùng thì phải có dáng của nằm vùng chứ.

Phải lấy lòng loài người ngu xuẩn này.

Ngày 12 tháng Tư!

Thời tiết trong lành!

Phòng tu luyện.

Nhân viên công tác kiểm tra thiết bị mô phỏng. Nhân viên kỹ thuật từ Hạ Đô ngày đêm lên đường tới đây, sửa chữa lại thiết bị mô phỏng, theo như lời của nhân viên kỹ thuật thì là do thiết bị hoạt động quá tải, như vậy sẽ rất nguy hiểm.

Nó có nguy cơ phát nổ.

Nhân viên công tác tỏ vẻ ngơ ngác. Quá tải cái gì? Chỉ có 3 người nằm vào trong đó. Nếu như chỉ vậy mà cũng quá tải thì cái máy này cũng cũ quá rồi đấy.

"Tôi muốn tiếp tục nằm vào trong đó." Lâm Phàm xuất hiện ở sau lưng các nhân viên công tác, vẻ mặt niềm nở.

Nhân viên công tác nhìn thấy anh tới.

Trong đầu hiện lên hình ảnh Độc Nhãn Nam xuất hiện trước mặt anh ta.

Thủ lĩnh thật nghiêm túc.

Ánh mắt thật dọa người.

Nếu mà anh còn tới, không cần biết anh ta dùng cách nào cũng phải bắt anh rời khỏi đó ngay.

Còn nữa, đừng nói với anh rằng là ông ta bảo thế.

Nhân viên công tác cảm giác, thủ lĩnh ở trước mặt anh thì to tiếng mắng nạt, trước mặt Lâm Phàm thì liền khúm núm, một nhân viên công tác nho nhỏ như anh ta, ông ta bảo anh ta nói không để Lâm Phàm chơi, cái này không phải có chút quá đáng lắm sao?

Anh ta rất có thể sẽ bị đánh đấy.

Nhân viên công tác hèn mọn nói: "Xin lỗi nhé, thiết bị hư rồi, chơi không được nữa."

Không có cách nào khác.

Chỉ có thể nói dối như vậy thôi.

Lâm Phàm dò hỏi: "Vậy khi nào mới sửa xong?"

Nhân viên công tác lắc đầu nói: "Có thể cần một hai năm."

"Được rồi, vậy một hai năm sau tôi sẽ quay lại." Lâm Phàm suy nghĩ hồi rồi xoay người rời đi.

Bóng dáng rời đi của anh làm cho anh nhân viên ngơ ngác.

Nói thật.

Anh ta thật sự bị đơ cả ra.

Sau đó lại chìm vào suy ngẫm.

Những lời nói vừa rồi của đại ca rốt cuộc có ý gì đây? Anh ta chỉ tìm đại một cái lý do mà thôi, bình thường cũng không ai tin cả. Nhưng đại ca lại tin rồi, còn nói một, hai năm sau sẽ quay lại nữa.

Nghĩ đến đây, anh ta có một chút dự cảm không hay.

Cứ như là chuyện xấu của mình bị người ta phát hiện vậy.

Đại ca sẽ suốt ngày theo dõi anh ta, nếu như thấy có người nằm vào trong thiết bị, nhất định sẽ xé nát anh ta ra.

Càng nghĩ càng sợ.

Anh ta bật người đi tìm thủ lĩnh nói chuyện, việc này anh ta sợ lắm.

Bên ngoài Bộ phận đặc biệt.

Lâm Phàm nói: "Ông Trương, tôi muốn ra ngoại ô."

"Được." Ông Trương nói.

Lâm Phàm cân nhắc: "Ông có nhớ lúc chúng ta dẫn Tiểu Bảo đi dã ngoại không? Chính là chỗ chúng ta gặp phải bọn rất lợi hại đấy. Tôi muốn chủ động đi tìm họ. Gần đây tôi phát hiện ra một phương pháp tu luyện mới."

"Phương pháp nào?" Ông Trương tò mò hỏi.

Lâm Phàm nhìn ông Trương, hai tay nắm quyền, nghiêm túc nói: "Tại hạ Lâm Phàm, thỉnh giáo.”

Ông Trương ngạc nhiên nói: "Đây không phải là tình tiết trong bộ phim hôm qua mà chúng ta xem sao."

"Đúng vậy."

Học rồi thực hành, trong phim đúng là diễn như vậy đấy. Mỗi khi diễn viên nói câu nói này thì sẽ có đánh nhau. Dùng thuật ngữ trong phim mà nói, đây chính là so tài tỉ thí, có thể nâng cao thực lực.

Lúc ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, anh luôn chỉ xem tin tức thôi.

Chưa bao giờ xem phim.

Nếu sớm được xem thì đã sớm có thể khai phá ra phương thức tu luyện mới rồi.

Bíp bíp!

Lưu Ảnh lái chiếc xe điện đi làm, hôm qua mệt mỏi vì việc phải dẫn dắt thành viên mới, làm cho anh ta không muốn động đậy nữa, buối tối còn phải đi giao thức ăn, thế cho nên anh ta cũng chưa thể đi tới chỗ Lâm Phàm để trị liệu.

"Lâm Phàm, đại sư."

Lưu Ảnh chủ động chào hỏi.

Lâm Phàm nhìn thấy chiếc xe điện, khuôn mặt cười tươi, chủ động chào hỏi Lưu Ảnh.

Rất nhanh.

"Lâm Phàm, anh phải trân trọng con xe điện của tôi đấy nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận