Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 689: Giáo sư Tinh Không: Nguy hiểm đó... Ừm, đi ngủ thôi. (2)

Giáo sư Tinh Không: Nguy hiểm đó... Ừm, đi ngủ thôi. (2)

Bảo vệ Tiếu Khải của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, tận tâm hoàn thành trách nhiệm, cảnh ngộ của nhân vật chính trong tiểu thuyết có chút giống anh ta, cho nên anh ta vẫn luôn có niềm tin mãnh liệt, chỉ cần anh ta có thể tiếp tục làm việc ở đây, thì nhất định sẽ gặp được cảnh ngộ giống như nhân vật chính.

Tiếu Khải đang say mê chìm đắm trong tiểu thuyết, may mắn là được làm việc ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, có thể che giấu một cách hoàn hảo tình trạng bất thường của anh ta lúc này.

Nếu không thì, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn lại có thêm một giường bệnh nữa rồi.

"Lâm Phàm, ông Trương, cuộc sống ở bên ngoài của hai người như thế nào?" Tiếu Khải đi ra khỏi phòng an ninh hỏi hai người.

Có thể rời khỏi Thanh Sơn trong tình trạng vẫn còn chưa khỏi bệnh, chỉ có hai vị này mà thôi.

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Vô cùng tốt."

Ông Trương nói: "Thật vui vẻ."

Tiếu Khải cười nói: "Vui vẻ là tốt rồi, đời người quan trọng nhất chính là vui vẻ, ấy, cậu chủ Tiểu Bảo kia vẫn luôn đi cùng với các người lúc trước đâu?"

Cho dù Tiểu Bảo không ở đây.

Anh ta vẫn tôn xưng một tiếng cậu chủ Tiểu Bảo.

Sức mạnh của đồng tiền không thể tưởng tượng được, uy lực quá lớn.

"Viện trưởng." Tiếu Khải cung kính nói.

"Ừm." Viện trưởng Hách gật đầu, sau đó mỉm cười nhìn về phía Lâm Phàm: "Đã chơi đùa mệt mỏi ở bên ngoài nên muốn về rồi đấy à."

Lâm Phàm nói: "Tôi chơi ở bên ngoài còn chưa mệt, chỉ là muốn trở về thăm bạn tốt."

Ông Trương nói: "Đúng vậy, gần đây tôi ở cùng với Lâm Phàm ở bên ngoài rất vui vẻ, trải qua rất nhiều chuyện, đều là những chuyện mà trước giờ tôi chưa từng được thấy bao giờ."

Viện trưởng Hách bất đắc dĩ, trong lòng thầm nghĩ, từng là hai người bệnh tốt cỡ nào, sao lại biến thành như vậy sau khi đi lăn lộn với Độc Nhãn Nam, không nghe thấy những lời chào đón của tôi à, nhưng sao các người có thể nói trắng ra như vậy chứ.

Thật đau lòng quá đi thôi.

Viện trưởng Hách biết trong khoảng thời gian này bọn họ đi đến núi Trường Bạch, đó là một nơi rất nguy hiểm, cường giả Tinh Không ập đến, thực lực của cường giả các nước không chịu nổi một kích khi đứng trước mặt các cường giả Tinh Không, duy chỉ có Long Quốc xuất hiện biến cố, xuất hiện cường giả như Lâm Phàm, nếu không thì hậu quả...

Tạm thời chưa nói trước được gì, nhưng tuyệt đối không để đám cường giả kia chiếm được chút lợi ích nào.

Nhóm điều dưỡng biết được Lâm Phàm đã trở về cùng với ông Trương, đều rất nhớ nhung vây quanh họ, trước kia bọn họ rất sợ hãi, mà bây giờ bọn họ vẫn sợ hãi như trước, nhưng có viện trưởng trấn giữ, bọn họ không kiêng dè chút nào.

Viện trưởng chính là một chuyên gia có kinh nghiệm dày dặn.

Bọn họ đào tạo chuyên sâu ở Thanh Sơn chính là hy vọng có thể học được chút bản lĩnh từ viện trưởng.

Trong hành lang.

Lâm Phàm ngăn lại Tôn Năng nói: "Lần trước tôi nợ tiền của anh, tôi vẫn còn nhớ, nhưng dạo gần đây tôi không có tiền, tôi chỉ muốn nói với anh, tôi vẫn chưa quên, và sẽ trả lại cho anh."

Điều dưỡng Tôn Năng mở to mắt.

Tiền?

Quả thật mình đã quên.

Đối với Tôn Năng, anh ta chỉ muốn sống.

Từ sau khi Lâm Phàm và ông Trương rời khỏi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, cuộc sống của nhóm điều dưỡng trở nên vô cùng tốt đẹp, trong khoảng thời gian này tên Lý Ngang kia đã thay đổi không biết bao nhiêu nữ thần.

Đương nhiên.

Những nữ thần mà anh ta đổi đều là chưa tán tỉnh được gì, hoặc là cảm thấy nữ thần đó cùng không giống như trong suy nghĩ của anh ta, cho nên kịp thời dừng lại giữa chừng, thoát khỏi bể khổ, chuyển đổi phương hướng, chọn lựa mục tiêu một lần nữa.

Lúc này.

Lý Ngang đứng ở phía sau nhìn thấy Lâm Phàm và ông Trương trở về thì kêu lên một tiếng kinh ngạc, thầm kêu tình huống không ổn, vội vàng lui về sau, đứng ở phía sau đám người, không nói gì cả, khiêm tốn giống như không tồn tại.

"Lâu rồi không gặp mọi người." Lâm Phàm vẫy tay với mọi người.

Bây giờ, không chỉ điều dưỡng vây lại mà còn có rất nhiều bệnh nhân tâm thần.

"Lâm Phàm, nghiên cứu của tôi đã thành công, đàn ông cũng có thể sinh em bé, anh có sẵn sàng trở thành đối tượng thí nghiệm thứ nhất hay không, tôi đảm bảo, nhất định anh sẽ nổi tiếng."

"Tôi cũng vậy, lý luận của tôi cũng đúng, lúc tôi đang ngủ, thường xuyên nghe thấy tiếng reo hò của người khác dành cho tôi, tôi đứng ở trên bục lĩnh thưởng, tôi sẵn sàng chia sẻ với anh."

Vẻ mặt nhóm điều dưỡng xung quanh như chết lặng.

Nhưng tập mãi đã thành thói quen.

Nếu là người không biết nơi này là chỗ nào, nghe thấy những lời này, còn tưởng rằng bản thân đang ở trong sở nghiên cứu kinh người nào đó.

Toàn bộ đều là suy nghĩ không tưởng của một đám bệnh nhân tâm thần.

Cách vách phòng 666.

Giáo sư Tinh Không đang vùi đầu làm gì đó, Lâm Phàm và ông Trương ngồi ở trước mặt đối phương, không làm phiền đối phương, cứ lẳng lặng nhìn như vậy.

Không bao lâu sau.

Giáo sư Tinh Không đặt cây bút trong tay xuống, rất vừa lòng nhìn tác phẩm trước mặt.

Hình vẽ là một vòng xoáy, màu sắc lòe loẹt rối rắm, màu sắc hắc ám rất nặng, lại mang đến một cảm giác đặc biệt.

"Nhìn có hiểu không?" Giáo sư Tinh Không chỉ vào tác phẩm dò hỏi.

Lâm Phàm nói: "Nhìn không hiểu."

Ông Trương cũng lắc đầu nói: "Tôi cũng không hiểu."

Giáo sư Tinh Không không nóng không vội nói: "Đây là thứ mà tôi nhìn thấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận