Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 220: Bát Gia, chỉ có thể giảm nhiều nhất là ba mươi phần trăm.

Cái này vốn dĩ không phải coca, lúc nãy nhìn mới phát hiện bao bì không giống.

Lúc này, trong lòng bát gia cảm thấy rất nghi ngờ. Bây giờ đàm phán đều là ăn cơm trước nói chuyện sau ư?

Quy tắc được đổi lúc nào vậy.

Đoạn Sơ Hổ chau mày. Rốt cuộc Chúc Phi muốn làm gì. Bọn tôi đến để đàm phán chứ không phải đến để ăn cơm. Cậu ăn ngon lành như thế, rốt cuộc là có để tâm đến chuyện đàm phán hay không.

Vương Mãnh nhìn dáng vẻ ăn cơm tuỳ ý của anh Phi mà phục sát đất, bá đạo quá đi mất.

Đoạn Sơn Hổ ở trước mặt.

Bát gia ngồi im.

Anh Phi có thể ăn một cách yên tâm, thoải mái như vậy, thái độ bá đạo không để người khác vào mắt hoàn toàn lộ ra.

Các đàn em của Đoạn Sơn Hổ đều đã ngồi vào bàn ăn.

Không dám cử động.

Chúng nhìn chằm chằm vào người đang ăn là Lâm Phàm, đây chính là người mà mọi người thường hay truyền tai nhau Chúc Phi, anh Phi đó sao?

Quả thật là không tầm thường mà.

Trên đường những tin đồn về Chúc Phi được mọi người lưu truyền rất lợi hại, chỉ là có rất ít người có thể tận mắt mà nhìn thấy anh, nếu không nhờ cuộc đàm phán lần này, họ có lẽ cũng rất khó mà thấy được anh.

Dù cho núi Thái Sơn có sụp xuống phía trước, thì mặt cũng không hề đổi sắc.

Tâm lý này không phải người bình thường nào cũng có thể có được, một số đứa đàn em của Đoạn Sơn Hổ âm thầm mà đem đại boss của mình ra so sánh với Lâm Phàm, quả thật là anh Phi đẹp trai hơn đại ca của họ rất nhiều.

Những điều này chỉ dám khen thầm trong lòng.

Không thể nói ra được.

“Ăn no chưa?” Đoạn Sơn Hổ tay châm điếu thuốc, lưng dựa vào ghế, nghiêng mắt nhìn Lâm Phàm.

Lâm Phàm trả lời: “Vẫn chưa no cho lắm, nhưng sao mọi người không ăn cơm, đồ ăn không hợp khẩu vị hay là mọi người đã ăn no rồi? Nếu mọi người không ăn, vậy thì tôi đành phải giúp mọi người giải quyết đống đồ ăn này, dẫu sao lãng phí đồ ăn cũng là một hành động không nên.”

Đoạn Sơn Hổ muốn hỏi anh, chỉ là ánh mắt của Bát gia cảnh báo anh, nhẫn nại, không được hấp tấp.

“Rốt cuộc thì anh ta muốn làm gì?”

Đoạn Sơn Hổ trầm tư suy nghĩ.

Sau đó, anh nghĩ đến một chuyện, lần này đến đàm phán, Chu Phi không còn nói nhiều lời đùa vô nghĩa, mà chỉ bảo người phục vụ dọn món ăn, nhìn cả bàn đầy những món ngon mỹ vị, lẽ nào đem đống đồ ăn này coi như là địa bàn sao?

Anh ta nhìn Lâm Phàm, sau đó trầm giọng nói: “Đưa đây tôi ăn hết.”

Mặc dù không biết tình hình cụ thể như thế nào, nhưng tất cả những gì anh ta làm là muốn cho Chu Phi hiểu rằng, tôi muốn địa bàn của tôi.

Các đàn em đưa mắt nhìn nhau, tiếp đó cũng bắt đầu ăn.

Anh hai đã nói như vậy, bọn họ không thể không nghe, thành thật mà nói, mùi vị quả thật rất ngon, có lẽ đây chính là những món ngon mà chỉ những vị đại boss mới có thể ăn được đi.

“Mùi vị rất tuyệt. ”

Lâm Phàm mỉm cười, nếu để một mình anh ăn hết, thì chắc chắn anh sẽ có thể ăn hết, nhưng chỉ là anh thích chia sẻ cùng với mọi người.

Bát gia là một lão nhân đức cao vọng trọng, đối với những chiêu trò trong giang hồ ông đều nắm rất rõ.

Chỉ là hiện tại...

Ông phát hiện ra, đối với những chiêu trò của những người trẻ ông hoàn toàn không thể giải thích được.

Thật sự nhìn không hiểu gì cả.

Đều là đến để đàm phán, sao giờ lại biến thành cuộc thi ăn nhanh, lại còn một câu cũng chẳng nói với nhau, vậy mời anh ta đến đây làm cái gì?

Vương Mãnh cảnh giác nhìn xung quanh, mặc dù tất cả đều chỉ đang ăn cơm, nhưng cảm giác bầu không khí rất ngột n ạt, có thể xảy ra xung đột bất cứ lúc nào, thành thật mà nói, anh Phi hôm nay có chút bá đạo đặc biệt.

Anh biết.

Tất cả nguyên nhân là do Bát gia đang ở đây, Bát gia tuy rằng đã đến tuổi xế chiều, nhưng khí thế của bá chủ một thời vẫn như cũ không hề lay chuyển, anh Phi là một người không muốn bị khuất phục, cho dù đối phương là lão tiền bối có như thế nào, thì anh cũng muốn áp chế.

Vương Mãnh rất sùng bái anh Phi.

Đây chính là hình tượng người anh cả trong mắt anh ta.

Rất nhanh.

Thức ăn gần như được giải quyết hết.

Lâm Phàm đứng dậy, mỉm cười nói: “Cảm ơn vì đã tiếp đãi, vậy tôi đi trước đây.”

Anh đã ăn no và rất hài lòng, những người ở đây đều là người tốt, đều nguyện ý mời anh ăn một bữa cơm, theo anh nhìn thấy thì những người ở đây hoàn toàn là người tốt đều không có bất kỳ dã tâm xấu xa gì.

Đoạn Sơn Hổ tức giận đứng dậy, rút súng chỉ đến Lâm Phàm, hung dữ nói: “ Anh đặc biệt ngăn cản tôi, tôi không cần biết anh nghĩ như thế nào, nhưng nếu hôm nay anh không cho tôi một lời giải thích nào thì anh đừng nghĩ đến chuyện có thể rời khỏi đây.”

Ngay khi Vương Mãnh chuẩn bị rút súng, anh liền nhìn thấy trên khuôn mặt của anh Phi nở một nụ cười, chính vì nụ cười ấy đã ngăn anh không rút súng ra. Quả thật không hổ danh là anh Phi, ngay cả khi bị người khác cầm súng chỉ vào đầu, thì anh vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh, sự điềm tĩnh này tuyệt đối không phải là thứ mà anh có thể so sánh với anh Phi được.

Đừng nhìn vào vẻ bề ngoài lạnh lùng của Vương Mãnh.

Thật ra anh ta thực sự là một vị vua tâng bốc.

“Tôi chỉ là rất biết ơn về bữa cơm hôm nay cậu đã mời tôi, thật sự tôi không biết cậu muốn cái gì mà về lời giải thích, nếu như cậu có yêu cầu gì, hãy cứ nói ra.” Lâm Phàm hờ hững trả lời.

Lại là một người thích dùng cái cục màu đen chỉ vào người anh.

Lần trước anh đã bị người ta chỉ vào hai lần rồi.

Giờ không còn cảm giác gì luôn rồi.

Chỉ nghĩ rằng nó thật kì lạ mà thôi.

Bát gia nói: “Đoạn Sơn Hổ anh định làm cái gì đó? Còn không mau đem nó bỏ xuống ngay cho tôi. Hiện tại là đến để đàm phán, chứ không phải là đến ngang hoành, nếu mấy người muốn đến là để khai chiến, thì tôi không quản mấy người nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận