Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 898: Làm rõ mọi chuyện, vợ à, thì ra em là nội ứng (6)

Làm rõ mọi chuyện, vợ à, thì ra em là nội ứng (6)

"Với thực lực này của cậu mà cũng dám xen vào việc của người khác?"

Cấp cao đeo mặt nạ sói vặn cổ.

"Vậy cùng cậu chơi đùa một lát."

Hà Mộc không dám chủ quan, hất tay, một vài tấm bùa chú màu vàng bay lên không trung.

"Thất Tinh Trận!"

Anh ta có được năng lực của Mao Sơn và Phật Môn, thực lực cường đại, thiên phú rất cao, mặc dù không phải là cường giả cấp Thiên Vương, nhưng có thể giao thủ vài chiêu với Thiên Vương, về phần lâu dài mà nói, chỉ số nguy hiểm chắc chắn tăng lên đến mức đáng sợ.

Lập tức, bùa chú tỏa ra hào quang, kết thành đại trận, giam cấp cao đeo mặt nạ sói ở trong đó.

"Ngũ Lôi Đại Pháp!"

Hà Mộc nắn vuốt vân tay, thi triển bản lĩnh cao cường của Mao Sơn, dẫn thiên lôi đánh xuống, mạnh mẽ đánh úp về phía cấp cao đeo mặt nạ sói.

Cấp cao đeo mặt nạ sói tỏ ra rất khinh thường.

"Phật Nộ!"

Trong chốc lát, một pho tượng vàng với bàn tay Phật hiện ra phía sau ông ta, trực tiếp xé nát Thất Tinh Trận, lôi pháp được dẫn tới bị phá hủy trong nháy mắt, không thể làm ông ta bị thương dù chỉ một chút.

"Không biết tự lượng sức, ỷ vào Mao Phật chi lực đã muốn chống lại tôi, cậu còn chưa đủ tư cách."

Vẻ mặt Hà Mộc nghiêm túc nhìn đối phương.

Đây chắc chắn là một trận đấu ác liệt.

Đột nhiên.

Có giọng nói từ nơi xa truyền đến.

"Vợ ơi..."

Cẩn thận lắng nghe là biết giọng nói của Lâm Phàm.

Lâm Phàm mang theo mấy người ông Trương chạy đến từ nơi xa, truy tìm theo mùi hương là anh đã có thể tìm thấy vợ của mình, đó gọi là sớm chiều ở chung nhớ kỹ mùi hương.

"Phiền phức của ông tới rồi."

Hà Mộc cười, thừa dịp cấp cao đeo mặt nạ sói không chú ý, trực tiếp trốn ra xa, anh ta biết chuyện kế tiếp không cần anh ta có mặt, có một tồn tại đáng sợ ở đây ai dám giở trò chứ.

"Sao lại đến đây?"

Cấp cao đeo mặt nạ sói trầm tư, ông ta muốn chạy, nhưng cứ như vậy rời đi sợ là có chút không ổn, cẩn thận nghĩ lại, nếu như Mộ Thanh không dùng được, vậy ông ta tự mình giao lưu với đối phương.

Vợ?

Nếu để cho cậu ta biết, người mà cậu ta gọi là vợ đó thực chất là thành viên của hội Ám Ảnh, còn là do bọn họ sắp xếp, sợ là sẽ có cảm giác bị người ta lừa gạt.

Cảm giác bị lừa gạt, thế nhưng rất khó chịu.

"Sao anh lại đến đây?" Mộ Thanh hỏi.

Lâm Phàm cười nói: "Anh dẫn theo bạn đến khách sạn tìm em, người ta lại nói em không có ở đó, anh đã đi theo mùi hương tìm tới đây, có phải rất lợi hại hay không? Ngay cả mùi hương cũng ngửi được, chứng tỏ anh vĩnh viễn cũng nhớ kỹ mùi hương của em."

Mộ Thanh bị Lâm Phàm chọc cười: "Cái mũi này của anh còn nhạy bén hơn cả chó con sao?"

"Ừm... còn lợi hại hơn nhiều so với chó con." Lâm Phàm nói.

Nhưng rất nhanh, anh đã phát hiện ống tay áo nhuộm máu đỏ của Mộ Thanh, vẻ mặt kinh hãi, hoảng hốt nói: "Vợ à, cánh tay em làm sao vậy? Là ai làm em bị thương, anh báo thù giúp em."

Anh xoa nhẹ cánh tay của Mộ Thanh, khuôn mặt tràn đầy sự đau lòng.

Mộ Thanh nhìn thấy biểu cảm của Lâm Phàm, không hiểu sao lại có chút cảm động, có lẽ đây chính là cảm giác được người chân thành quan tâm che chở.

"Là các người?"

Lâm Phàm tức giận nhìn bọn người đeo mặt nạ sói, trong mắt là lửa giận thiêu đốt, từ trước đến nay anh chưa hề tức giận bao giờ, nhưng nhìn thấy vợ mình bị thương, tâm trạng nháy mắt trở nên tồi tệ.

"Lâm Phàm, tôi biết cậu, cậu rất nổi tiếng." Cấp cao đeo mặt nạ sói không chú ý tới mức độ nghiêm trọng của sự việc, vẫn làm theo ý mình như cũ: "Cậu nói cô ta là vợ của cậu, vậy cậu có biết gương mặt thật của cô ta không?"

Mộ Thanh nghe nói như thế, vẻ mặt hơi tái đi, dù sao đối phương nói như vậy cũng đúng, là cô đã lừa gạt tình cảm của Lâm Phàm.

Cúi đầu, không dám nhìn thẳng phía trước.

"Đương nhiên tôi biết, cô ấy là vợ của tôi." Lâm Phàm tức giận nói.

"Ha ha ha..." Cấp cao đeo mang mặt nạ sói cười lớn, sau đó lạnh lùng nói: "Nếu như vậy, tôi đây sẽ nói cho cậu biết, cô ta không phải là vợ của cậu, thân phận thật sự của cô ta là thành viên của hội Ám Ảnh, là chúng tôi đã sắp xếp cô ta đến bên cạnh cậu, những gì cô ta làm, đều là đang lừa gạt cậu."

"Sao nào, có phải cảm giác bị người khác lừa dối rất khó chịu hay không?"

Cấp cao đeo mặt nạ sói chờ đợi.

Ông ta rất muốn nhìn thấy tình cảnh Lâm Phàm và Mộ Thanh giằng co với nhau, tình cảnh đó nhất định rất tuyệt.

Lâm Phàm nhìn về phía Mộ Thanh.

Mộ Thanh cúi đầu, không dám đối mặt với Lâm Phàm.

"Xin lỗi, tôi..."

Nhưng Mộ Thanh còn chưa kịp nói hết câu, Lâm Phàm đã ôm cô vào trong ngực, áy náy nói: "Vợ, anh xin lỗi, anh không biết là em còn có công việc, anh cứ nghĩ em có rất nhiều thời gian rảnh, nên lúc nào cũng muốn tìm em, chắc chắn đã làm em khó khăn rồi."

"Hay là em dừng công việc hiện tại đi, anh sẽ nuôi em."

"Tiền lương bây giờ của anh vẫn đủ, chỉ cần anh và ông Trương tiết kiệm một chút, có thể mua đồ vật này kia cho em."

Ông Trương nhỏ giọng nói: "Chúng ta rất nghèo, còn chưa cầm được tiền lương bao giờ, hay là để cô ấy đi làm rồi nuôi chúng ta đi."

"Ông Trương, sao ông lại có suy nghĩ như vậy?" Lâm Phàm nói.

Ông Trương nói: "Tôi chỉ nói chút thôi mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận