Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1142: Nó đến từ ánh mắt của người bố

Nó đến từ ánh mắt của người bố

Khi viện trưởng Hách nghe thấy câu nói này của Lâm Phàm không khỏi trầm ngâm, đối với ông ta mà nói thì ông ta đã chứng kiến Lâm Phàm lớn lên, không ai hiểu rõ hơn ông ta về tình trạng tinh thần của đối phương, nhưng chỉ riêng bây giờ khi tình hình bắt đầu, nếu như không biết trước thì liệu ai dám nói người ở trước mắt này là bệnh nhân tâm thần?

Đột nhiên.

Một từ hiện ra trong đầu ông ta.

Chuyển biến tốt!

Bệnh tình của Lâm Phàm dưới một tình huống không hể tưởng tượng nổi đã chuyển biến tốt hơn.

Ngay cả một người tinh thông về bệnh tâm thần được bao người kính trọng như ông ta cũng khó có thể hiểu được tình hình trong đó.

Viện trưởng Hách nhìn ông Trương thì thấy rằng tình hình của ông Trương không rõ ràng, dường như không có thay đổi gì nhiều so với trước đó, khiến cho viện trưởng Hách hơi nghi ngờ. Theo lẽ thường mà nói thì...

Nếu như Lâm Phàm đã có thể có biến chuyển tốt hơn.

Tại sao ông ta lại không làm được.

Để xác minh xem suy nghĩ của mình có đúng hay không.

Viện trưởng Hách đến trước mặt ông Trương, mỉm cười: “Ông Trương, gần đây thế nào?”

“Rất tốt.” Ông Trương nói.

“Ừm, vẫn còn thích nhìn kiến chuyển nhà không?”

“Thích.”

Đơn giản một câu này đã có thể hỏi rõ tình hình được rồi.

Bệnh tình này... vẫn chưa tốt hơn, chẳng khác gì ngày xưa.

Ông ta có thể chắc chắn như vậy là do quan sát của mình, ông ta nắm chắc thói quen của từng bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, từ manh mối của một vài câu dò hỏi là đã có thể biết tình trạng của đối phương rồi.

“Mọi người đến sớm thật.” Độc Nhãn Nam đến rồi.

Sự xuất hiện của ông ta khiến bầu không khí xung quanh rất sôi động.

Chuyện này có liên quan chặt chẽ đến việc ông ta tham gia tiệc chiêu đãi ngày hôm nay.

Cố tình thu hút sự chú ý của người khác.

Tâng bốc bộ phận đặc biệt lên tận trời.

Nếu Lý Quốc Phong biết e rằng sẽ lại nổi trận lôi đình.

Lâm Phàm gọi đồ ăn mời khách, ông ta không thể không đến, cho dù trời có sập xuống, thì cũng phải nhân lúc trời chưa giáng xuống đầu ông ta để đến nơi, đừng hỏi là tại sao, nếu hỏi thì ông ta có thể thảnh thơi như bây giờ đều là nhờ Lâm Phàm, nếu không có anh, thật khó để tưởng tượng nổi ông ta sẽ kiệt sức thành bộ dạng gì.

Với sự xuất hiện của Độc Nhãn Nam, Lý Lai Phúc như gặp được khắc tinh vậy.

Ở trước mặt Độc Nhãn Nam anh ta đã từng rất thấp kém, ai bảo người ta là lãnh đạo, là người anh ta không thể đắc tội được cơ chứ.

Còn bây giờ.

Nhìn thấy viện trưởng Hách cười cười nói nói với Độc Nhãn Nam, Lý Lai Phúc cảm nhận được mối nguy đáng sợ.

Chính là ngay bây giờ.

Trương Hồng Dân đi chiếc xe nhỏ chạy bằng bình ắc quy yêu quý của mình tới, chở theo con gái ngồi phía sau.

Đối với Trương Hồng Dân mà nói dường như kiếp trước anh ta đã cứu cả thế giới vậy, sau khi trải qua sự tuyệt vọng, ánh sáng hi vọng vô hạn to lớn đã quá bộ đến bên anh ta.

Bây giờ, anh ta đang làm việc trong bộ phận đặc biệt, cuộc sống đã được đảm bảo.

Hơn nữa.

Bởi vì lý do công việc của anh ta nên việc con gái đi học không thành vấn đề gì cả, rõ ràng là đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi.

Lâm Phàm đã thông báo cho anh ta buổi tối đến ăn cơm.

Trương Hồng Dân thực sự có cảm giác được yêu thương mà cảm thấy kinh ngạc.

Anh ta không biết phải báo đáp đối phương như thế nào, vậy mà lại nhận được lời mời của Lâm Phàm, hơn nữa chưa kịp đến thì đã thấy những ông già này đợi ở đó rồi.

Theo anh ta nghĩ thì chuyện này thực sự rất căng thẳng, một nơi giống như giới cấp cao thế này không phải là điều mà anh ta có thể hòa nhập vào được.

Lâm Phàm đến trước mặt Trương Hồng Dân, nhẹ nhàng chào hỏi, sau đó anh ngồi xổm xuống véo khuôn mặt của nhóc con: “Xem ra có vẻ rất ổn, đã múp míp rồi này.”

“Em không có béo.” Bé gái rất thích Lâm Phàm, khi bé bị bệnh, ngày ngày bé phải chịu đựng sự dày vò của bệnh tật, và ngày hôm đó anh trai ở trước mặt này xuất hiện, mỉm cười với cô bé, nụ cười đó ấm áp như ánh mặt trời, bé thích lắm, cực kỳ thích.

Lâm Phàm cười nói: “Đúng, đúng vậy, không có béo, vẫn dễ thương như trước đây.”

Sau đó, anh nhìn Trương Hồng Dân.

“Tôi sẽ giới thiệu bạn bè của tôi với anh.”

Lâm Phàm nắm tay nhóc con, mang lại cảm giác như thể cả hai có quan hệ rất tốt.

Giống như là đang nói với người khác rằng cô bé là bạn của tôi.

Trương Hồng Dân là một công dân thành phố bình thường, tình cờ gặp Lâm Phàm, anh ta biết Lâm Phàm là ai, luôn có cảm giác như hai người tổn tại ở hai thế giới.

Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp nhau.

Nhưng không ngờ rằng... chuyện ngoài ý muốn này lại xảy ra với anh ta.

“Anh ấy tên là Trương Hồng Dân, là bạn tôi, còn đây là con gái của anh ấy.” Lâm Phàm mỉm cười giới thiệu với mọi người.

Viện trưởng Hách nói: “Xin chào, tôi tên là Hách Nhân.”

Ông ta cẩn thận quan sát Trương Hồng Dân, ăn mặc rất bình thường và giản dị, nhìn thoáng qua là đã có thể nhận ra bây giờ đối phương đang rất thận trọng, theo phân tích của ông ta thì đối phương chỉ là một người bố bình thường không có điểm nào đặc biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận