Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 556: Ông nói đứa trẻ mặc áo trắng sao? (2)

Cơ thể to lớn của Phân Liệt Giả lăn tròn đến chỗ Lâm Phàm, khiến người ta có cảm giác sẽ bị đè bẹp, nếu có thứ gì muốn ngăn cản nó đều sẽ bị nghiền nát.

Tiếng ầm ầm vang lên không ngừng.

Giống như máy ủi đất.

Lâm Phàm vung nắm đấm, một đấm đấm thẳng vào viên thịt kia, nắm đấm xuyên qua nó, những cơ thể người gào lên, thân hình cao lớn đột nhiên dừng lại, sau đó cứ phồng lên, rồi co rút lại.

Phịch.

Trong nháy mắt nó nứt toạc ra.

Chia năm xẻ bảy.

Máu thịt bay tứ tung, bịch bịch bịch… Máu thịt rơi trên mặt đất tan ra thành hơi nước màu trắng nóng rực.

“Hừ!”

“Đã nói là không được như thế rồi.”

Đối với đứa trẻ áo trắng ban nãy, anh cảm thấy thật thất vọng, rõ ràng là đã làm sai, cũng nói với nó nhiều như thế rồi, vậy mà vẫn không nghe lời, cuối cùng lại biến thành quái vật đáng sợ như thế.

Nếu như có ông Trương ở đây.

Chắc chắn sẽ nói cho nó biết tốt, xấu.

Bóng đêm tan biến.

Tất cả đều khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Đèn đường vẫn là đèn đường, phát ra ánh sáng không hề nhấp nháy, chỉ là trên mặt đất đầy máu thịt đen sì, chứng tỏ nơi này vừa mới có chuyện xảy ra.

Lâm Phàm nhìn tình hình xung quanh.

Gãi đầu.

Vẫn may là chưa có ai nhìn thấy.

Nếu không chắc chắn sẽ có người nói, sao anh lại tùy tiện vứt thịt xuống dưới đất, đây là một hành động không tốt.

Tuần tra.

Thành phố về đêm thật yên tĩnh, mọi người đã chìm vào giấc ngủ sâu, đối với một người bình thường mà nói, sự xuất hiện của những thứ quỷ dị giống như cơn ác mộng trở thành sự thật.

Nhưng bọn họ lại rất hạnh phúc.

Ít nhất thì so với nước ngoài còn tốt hơn nhiều, nhìn tình hình ở nước ngoài là biết, tình hình thật sự rất thảm.

Chúa Jesus của bọn họ… Thượng Đế… Cũng bất lực.

Sáng sớm.

Rất nhiều người vây quanh con phố.

Họ chỉ trỏ nơi Lâm Phàm đánh Tà linh Phân Liệt Giả tối qua, có người che miệng vì buồn nôn.

Mùi rất khó ngửi.

Xung quanh căng dải phân cách, người đi đi lại lại nhìn thấy máu thịt vương rải trên đất kia, nhất thời chìm vào suy nghĩ.

“Những thứ này là gì?”

“Không biết, nhưng căn cứ vào kết quả điều tra, những thứ máu thịt này rất giống với máu và thịt của Tà linh.

“Anh nói gì… Tà linh?”

Tất cả mọi người đều bị lời nói của anh ta làm cho kinh hãi không nói nên lời.

Tà linh?

Nó là thứ kinh khủng gì vậy.

Nếu thành phố H thực sự xuất hiện Tà linh thì nơi này tiêu đời rồi, gần hàng triệu người dân sẽ bị tàn sát, đến một bóng người cũng không còn.

“Cậu nói tối qua có Tà Linh xuất hiện ở chỗ chúng ta, nhưng đã chết rồi sao?” Chu Cường không dám tin, hỏi.

“Đúng, căn cứ vào kết quả điều tra, đây thực sự là máu thịt của Tà Linh.”

Chu Cường biết bọn họ điều tra sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng điều quan trọng nhất là.

Anh ta nghĩ không ra, rốt cuộc là nó bị ai tiêu diệt.

“Là người của chúng ta tiêu diệt sao?” Chu Cường tự rước lấy nhục hỏi, sau đó nhìn thấy ánh mắt kì dị của bọn thuộc hạ, anh ta xấu hổ cười: “Tôi biết ngay là không phải mà, nếu không thì làm sao có chuyện đến bây giờ mới biết được.”

“Vậy rốt cuộc là ai?”

Chu Cường cau mày, ngắm nghía cây bút máy mà nghĩ muốn nát óc.

“Đội trưởng, camera xung quanh đều bị phá hủy hết, không có băng quay lại cảnh lúc đó, có điều căn cứ vào hiện trường, tôi phát hiện thành phố H chúng ta nhất định là có một vị cường giả, cho dù Tà Linh không cũng không phải là đối thủ của người đó.” Nói đến đây, thật sự rất phấn khích, dù sao đây cũng là một chuyện đáng ăn mừng.

Chu Cường đồng ý gật đầu: “Thế tối qua có ai tuần tra gần đó không?”

“Tối qua Lâm Phàm tuần tra quanh đó.”

“Chắc không phải là anh ta đâu.” Chu Cường lắc đầu, anh ta biết tính tình của Lâm Phàm, anh là người trầm tính, cả trong quân đội, có thể nói chuyện được với anh cũng chỉ có tên đầu trọc mà thôi.

Nói Lâm Phàm giết chết Tà Linh, anh ta tuyệt đối không tin.

Còn về vấn đề tại sao Lâm Phàm không phát hiện chuyện gì, chắc là Tà Linh đã tạo ra ảo ảnh, nơi đó không có người, cái gì cũng không có, cũng không có chuyện gì xảy ra, dù có đi ngang qua cũng chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh đó không bình thường lắm mà thôi.

Ngày hôm sau.

“Lấy lại tinh thần cho tôi, Boss sẽ đến thành phố H, chúng ta phải thể hiện ra dáng vẻ ưu tú nhất, nghe rõ chưa.”

Chu Cường nghiêm túc nói.

Boss đến đây là chuyện vô cùng hệ trọng, tuyệt đối không thể để lộ ra nửa điểm sai sót.

“Rõ.”

Mọi người đều rất hăng hái.

Tên đầu trọc nhỏ tiếng nói: “Lâm Phàm, anh nghe chưa, Boss sắp đến đây đấy, gã là một nhân vật lớn, cũng là thần tượng của chúng tôi, càng là thần tượng trong mắt vô số người dân trong thành phố.”

“Chỉ cần được nhìn một cái thôi cũng rất mãn nguyện rồi, không ngờ còn được tiếp xúc gần gũi, hì hì, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy thật sự vô cùng cảm động.”

Lâm Phàm có thể cảm nhận được trong lòng tên đầu trọc đang rất hưng phấn: “Gã rất lợi hại phải không?”

Chu Cường mắt sáng rực lên, thao thao bất tuyệt nói: “Đương nhiên là rất lợi hại, anh có biết nước chúng ta có thể phản ứng nhanh như vậy là nhờ có Boss không, nếu không phải chúng ta đã sớm chuẩn bị cho lần đầu tiên quỷ dị xuất hiện, đất nước chúng ta rất có khả năng sẽ giống với các nước khác, phải chịu sự phá hoại của nó, lúc đó thương vong sẽ rất nặng nề.”

Đúng lúc này.

Hàng loạt xe hơi phóng nhanh đến.

Chu Cường chỉnh đốn lại trang phục, bộ dạng cung kính, bước đi từng bước nhỏ.

Vài người vệ sĩ cường tráng mở cửa xe.

Mấy người vệ sĩ này khí thế phi phàm, ánh mắt sắc bén, Chu Cường mới đưa mắt nhìn đã bị họ thu hút, suy nghĩ trong lòng chỉ có một.

Cường giả.

Những người này rất mạnh, tuyệt đối không phải là người bọn họ có thể đem ra so sánh.

Nghĩ kỹ thì cũng dễ hiểu thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận