Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 885: Long thần: Ngươi có muốn như vậy không… (2)

Long thần: Ngươi có muốn như vậy không… (2)

Lúc này.

Mọi người mới nhìn thấy rõ tướng mạo của đối phương.

Vị đại năng Long tộc này thoạt nhìn giống như một ông cụ, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy toàn thân đều tràn ngập sức mạnh, không giận mà uy, đứng ở nơi đó thì giống như toàn bộ trời đất đều chuyển động xoay quanh ông ta, tất cả đều bị nắm trong lòng bàn tay.

"Ta nhớ rõ khí tức của ngươi, lần trước không phải chân thân của ngươi đến nên không đánh thắng ta được, ta cũng không kiêu ngạo mà luôn chờ ngươi đến, không ngờ ngươi lại tới nhanh như vậy."

Lâm Phàm cảm thấy máu trong cơ thể mình đã hoàn toàn sôi sục.

Anh ta rất mong chờ được chiến đấu với cường giả chân chính.

Nhất là vị rất mạnh trước mắt này.

"Tôi tên là Lâm Phàm, tôi muốn biết tên của ông."

Đối với cường giả chân chính, anh ta sẽ luôn đối xử thật lòng, lấy ra toàn bộ sức mạnh của bản thân, tuyệt đối sẽ không thả lỏng cảnh giác, đây đối với mình là một chuyện tốt, đối với cường giả mà nói cũng là một loại tôn trọng.

"Long tộc, Long thần."

Ồ!

Khi đệ tử tộc Tinh Không đi ngang qua nơi này nghe thấy lời giới thiệu của đối phương.

Trên mặt đầy vẻ sợ hãi và hoang mang.

Long thần, đại năng tổ tiên của Long tộc trong truyền thuyết, được xưng là Vĩnh Dạ Chân Long, nhắm mắt thì sao trời ảm đạm, mở mắt bầu trời rực sáng, tuy nói có phần khoa trương nhưng cũng có ý chứng minh sức mạnh của đối phương.

Đây là cường giả siêu cấp đã tồn tại từ vạn năm trước.

Là cường giả mà cả đời họ cũng chưa từng gặp qua.

Ngay sau đó.

Các cô nhìn về phía Lâm Phàm, nghĩ mãi mà không ra làm sao đối phương có thể quen biết với Long thần, hơn nữa xem ra dường như có một cuộc chiến sắp xảy ra, đối với các cô mà nói, tất cả những chuyện này đều không thực tế.

Hành tinh này… thế mà lại có cường giả hấp dẫn ánh mắt của Vĩnh Dạ Chân Long, thậm chí còn phải tự mình ra tay, mà hành vi ban nãy của các cô rõ ràng là đang nhảy trên mũi đao.

Vạn kiếp bất phục.

"Tên rất tuyệt." Lâm Phàm nói.

Long thần nhìn chằm chằm Lâm Phàm, chậm rãi nói: "Ta cảm nhận được một cỗ long khí mạnh mẽ từ trên người của ngươi, hành tinh này không có sự tồn tại nào như ngươi, ngươi là con nối dòng của một ai đó từ thời xa xưa để lại trên hành tinh này sao?"

"Nhưng… không thể nào."

Lâm Phàm nói: "Tôi không biết ông đang nói cái gì? Tôi không biết bố mẹ là ai, nhưng tôi vẫn luôn sống ở Thanh Sơn, để tôi giới thiệu cho ông vài người bạn của mình."

"Ông Trương."

"Tiểu Bảo."

"Gà Mái."

"Nhân Sâm."

"Sóc."

Từ đầu đến cuối, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến tính nghiêm trọng của chuyện này, ngược lại còn tỏ vẻ ung dung, cảm giác này thật là tốt, giống như một cuộc thi vậy, phải có tâm trạng thoải mái mới đạt được thành tích tốt.

Nhưng so sánh với cảnh tượng bây giờ, vẫn cảm thấy có chút không hợp nhau.

Long thần đã bế quan trong một thời gian dài, rất ít khi ra ngoài, ông ta cũng có niềm yêu thích tự nhiên đối với chiến đấu, chỉ là loại tình huống hiện tại, thật ra là lần đầu tiên xuất hiện.

"Ngươi không coi trọng cuộc chiến giữa chúng ta." Long thần trầm giọng nói.

Lâm Phàm khoát tay nói: "Không có, tôi vẫn coi trọng, bởi vì ông là cường giả."

"Nếu bổn tọa không phải là cường giả, ngươi sẽ không coi trọng sao?"

"Những ông là cường giả mà."

"Bổn tọa nói nếu."

"Tôi không hiểu ý của ông."

Lâm Phàm lắc đầu, không hiểu nổi Long thần nói đến cùng là có ý gì. Đối với anh ta, giao lưu rõ ràng là chuyện rất đơn giản, nhưng lúc anh giao lưu với Long thần, vẫn cứ cảm thấy là lạ.

Thật sự rất kì lạ.

Long thần uy thế phi phàm, trong lúc đang trò chuyện, phía sau lưng ông ta liên tục xảy ra hiện tượng lạ, cũng không phải ông ta cố ý gây ra, mà là sự tồn tại của bản thân vượt ra khỏi tự nhiên, trời đất cũng vì thế mà muốn phô trương cho cường giả.

"Ơ!"

Đột nhiên.

Long thần phát hiện Nhân Sâm đang cưỡi trên người Gà Mái, người bình thường có lẽ chỉ thấy kinh ngạc khi Nhân Sâm lại có thể chạy có thể nói, nhưng ánh mắt Long thần sắc bén cỡ nào, liếc mắt một cái đã nhìn ra tình huống của Nhân Sâm.

"Ngươi lấy được từ đâu."

Ông ta hỏi, bảo bối quý hiếm này cho dù đặt ở Tinh Không thì cũng là vật mà các tộc lớn tranh giành, rất hiếm có, rất quý giá, cho dù đã đến bậc này của ông ta vẫn có lòng tham.

Nếu quả thật lấy được, có lẽ sẽ phá vỡ gông cùm xiềng xích, hoàn toàn siêu thoát.

"Nó tên Nhân Sâm, tôi vừa nói rồi đấy." Lâm Phàm nói.

Long thần nói: "Bổn tọa muốn biết, ngươi lấy được từ đâu."

"Núi Trường Bạch." Lâm Phàm thích người khác chú ý đến bạn bè của anh ta, như vậy chỉ nói rõ bạn bè của anh ta quả thật rất vĩ đại, nếu không vĩ đại, làm sao có thể gây chú ý chứ.

Long thần mắt sáng như đuốc, bùng lên hai quả ngọn lửa: "Nhân Sâm, ngươi hẳn là đã sống sót từ thời xa xưa, ở lại chỗ này rất nguy hiểm, không bằng đi theo bổn tọa, bổn tọa có thể che chở cho ngươi."

"Không cần, chủ nhân bây giờ đối xử với ta tốt lắm."

Nhân Sâm từ chối ngay, không hề nghĩ ngợi, từ trong ánh mắt của đối phương đã nhìn ra suy nghĩ muốn nuốt trọn nó của ông ta, nếu đi theo đối phương, sợ là ngay cả cặn cũng không thừa.

Hầy.

Nhân Sâm vô cùng buồn rầu.

Dáng vẻ đẹp trai, có sức hút chính là một cái tội, tới chỗ nào cũng khiến người khác nhòm ngó như thế, thậm chí còn có kẻ điên cuồng say đắm nó, đều muốn nuốt trọn nó, hòa hợp thành một thể với nó, ngẫm lại cũng cảm thấy thật đáng sợ.

"Đáng tiếc, đáng tiếc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận