Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1247: Đây là chuyện do người làm nha, không, đã không phải là chuyện con người có thể làm

Đây là chuyện do người làm nha, không, đã không phải là chuyện con người có thể làm

Độc Nhãn Nam cười nhìn về phía những người kia, vốn dĩ bước chân không chậm hơn bọn họ, dần dần tốc độ đã chậm lại rồi, xem ra là gặp phải phiền phức, nghĩ lại thì thấy cũng đúng thôi, các người muốn đi theo, cũng phải nhìn xem có bản lĩnh đó hay không mới được.

Ha ha.

"Theo sát, nơi này cùng với chỗ khác không giống nhau, độ nguy hiểm rất cao."

Độc Nhãn Nam nhắc nhở bọn người đại sư Vĩnh Tín, khóe mắt liếc về phía bà cụ của Y gia, trong lòng tiếc hận, xem ra phải cẩn thận ngẫm nghĩ mới được, tương lai sau này của Y gia, lấy tình hình trước mắt, sợ là Y gia rất khó để phát huy tác dụng trong tương lai.

"Những cái này là gì?"

Lúc này, Độc Nhãn Nam nhìn thấy trên vách núi bò đầy những thực vật màu xanh, phía trên kết trái óng ánh long lanh, rất mê người, chỉ là kiến thức của ông ta không đủ rộng, không phân biệt được đây rốt cuộc là loại cây gì.

"Đây là linh khí ngưng tự thành trái cây, xem như là đồ tốt, hương vị cũng ngon, ở chỗ chủ nhân trước của ta cũng từng mọc những cây này, có quan hệ rất lớn với con người."

Nhân Sâm khoe khoang kiến thức của bản thân, chứng tỏ cái danh Nhân Sâm Vương của nó, được chứng kiến rất nhiều thứ, chắc chắn các người không thể nào tưởng tượng được.

Không đợi Độc Nhãn Nam ra tay trước, đám người đại sư Vĩnh Tín liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu ra tay, hái trái cây xuống, bỏ vào trong ngực.

Lúc trước đã ra tay quá chậm.

Bị Độc Nhãn Nam chiếm hết đồ tốt.

Bây giờ sao có thể để cho ông ta có cơ hội.

"Đây đều là vật vô chủ sao? Nếu như có người trồng chúng, cần xin phép người ta mới được."

Lâm Phàm lên tiếng nhắc nhở, sau đó nhận được câu trả lời của Nhân Sâm, đây đều là vật vô chủ, tự nhiên sinh trưởng.

Có được câu trả lời chắc chắn.

Lâm Phàm không nhiều lời nữa, yên lặng gật đầu, sau đó theo bọn họ.

Uy áp càng ngày càng mạnh.

Người không đủ tu vi, gặp phải loại tình huống này, chắc chắn sẽ bị ép cho quỳ rạp trên mặt đất, không thể động đậy.

Đại tộc Tinh Không lúc trước còn đi theo phía sau bọn họ, sớm đã không còn một bóng người nào.

Hiển nhiên là bị ngăn lại ở bên ngoài.

Độc Nhãn Nam giơ ngón tay cái cho Nhân Sâm.

Rất tốt.

Không uổng công tao đắp nặn một pho tượng Kim Thân cho mày, mặc dù chỉ là đồng, nhưng cảm giác cũng không khác gì lắm, đều như vậy.

Trước kia khi mà chưa quen biết với Lâm Phàm, Độc Nhãn Nam là người tâm cao khí ngạo, lúc nào cũng dùng gương mặt kiên nghị để che dấu trái tim cô đơn lẻ bóng.

Mà bây giờ... ông ta có thể hoàn toàn buông thả bản thân, không có áp lực trong việc phải sống như thế nào chính là chuyện vui vẻ nhất.

Cường giả?

Không cần quan tâm là ai đến, quan tâm cũng vô dụng.

Trực tiếp phóng thích đại chiêu, hô to một tiếng, Lâm Phàm ra nghênh chiến, mặc kệ là chuyện gì, cuối cùng cũng có thể giải quyết.

Thời gian dần trôi qua.

Rất nhanh đã đến đỉnh núi.

Mà ở trên đỉnh núi, một người đàn ông trung niên, khí chất vô song, tựa như trích tiên giáng trần, nhìn hình ảnh trên gương trước mặt, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

"Thiên Chi Khải, Hỗn Độn Thương..."

Trầm giọng lẩm bẩm một mình.

Hưu!

Hư không chấn động, hai luồng ánh sáng xuất hiện, một vẻ ngoài đẹp trai đến cực hạn, áo giáp có vô số đường vân bao trùm lên người, sấm chớp màu tím quấn quanh cây giáo dài lơ lửng ở trước mặt.

Trong nháy mắt.

Ông ta hóa thân thành Chiến Thần, tựa như có thể đối kháng cùng với thiên địa.

"Hành tinh này còn chưa tới lúc xuất hiện được một cường giả như vậy, rốt cuộc cậu ta từ đâu mà tới."

Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt nhìn chòng chọc vào bóng người trong hình ảnh.

Bóng dáng đó cho ông ta cảm thấy được một sự áp lực, không... chắc chắn không chỉ là một sự áp lực, mà là lần đầu trong cuộc đời ông ta, gặp được sự tồn tại quỷ dị như thế.

Nhưng cho dù như thế.

Ông ta cũng chưa từng sợ hãi.

...

"Rốt cuộc cũng leo lên tới rồi." Lâm Phàm tươi cười: "Mọi người nhìn xem, đứng ở nơi cao nhất nhìn phong cảnh xung quanh, thật là đẹp."

Mọi người bắt đầu nhìn xung quanh.

Đúng thật là như vậy.

Đứng ở đây, tầm mắt bao quát núi sông, toàn bộ núi Trường Bạch đều được thu vào trong đáy mắt.

Tiểu Bảo cầm máy ảnh, chụp lia lịa về phía xung quanh, bởi cho dù dùng tiền cũng không thể chụp được cảnh đẹp đến như vậy, nếu như nói trong mọi người ở đây, ai là người có kiến thức nhất, tất nhiên là Tiểu Bảo.

Lúc này.

Một giọng nói truyền đến.

"Các vị đều đã đến đây rồi, xin mời vào trong xem thử đi."

Giọng nói rất linh hoạt kỳ ảo, phảng phất như từ bốn phương tám hướng truyền lại, nhưng đường chỉ có một, thuận theo con đường này là có thể tìm thấy đối phương.

Rất nhanh.

Bọn họ đi đến trước một tòa nhà tranh, trong sân nhà tranh có bàn đá, đình nghỉ mát, trong đó có một người đàn ông trung niên ngồi ngay ngắn, mỉm cười nhìn bọn người Lâm Phàm.

Nhìn thấy bọn người Lâm Phàm, gương mặt lộ ra nụ cười.

"Mời!"

Trong lòng đám người Độc Nhãn Nam cực kỳ chấn động, không ngờ bên trên núi Trường Bạch thật sự có người, hơn nữa nhìn vẻ ngoài là biết phi phàm, chắc chắn những người tầm thường kia không thể nào so sánh được.

Trong lòng suy nghĩ.

Rốt cuộc ông ta là ai?

Không nghĩ ra, vậy thì không suy nghĩ nhiều nữa, nhưng sương mù nhàn nhạt phiêu tán xung quanh, làm cho nơi đây tựa như tiên cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận