Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 625: Cô gái! Xin cô tự trọng (3)

Cô gái! Xin cô tự trọng (3)

Ngay lúc Chu Hổ gần như không còn nhịn được nữa.

Nhị Đản lại nháy mắt khiến suy nghĩ của anh ta thay đổi một cách thần kỳ.

Chu Hổ khá là nghe lời của Nhị Đản, biết được người có học thì đầu óc nhạy bén, trong một vài chuyện quan trọng thì đều là Nhị Đản ra kế sách quyết định.

"Bà chị, người như bà chị đây cũng sỉ nhục người khác quá rồi đó. Nếu như bà chị còn nói nữa thì sau này chúng tôi cũng không nhận làm việc cho nhà bà chị nữa đâu." Chu Hổ nghiêm túc nói.

Giả vờ ra dáng.

Người phụ nữ trung niên nghe thế lập tức có hơi hốt hoảng.

Nếu như sau này không nhìn thấy cậu trai đẹp này.

Đối với bà ta mà nói thì chính là một loại tai nạn nha.

"Đừng, đừng, nói đùa thôi, thật sự là nói đùa thôi." Người phụ nữ trung niên đó vội nói.

Chu Hổ thoáng gật đầu hài lòng.

Như này mới giống cách mà người nói chuyện chứ.

Dưới khu dân cư.

Trong xe tải.

Nhị Đản nói: "Anh Hổ, sau này công ty chúng ta có thể nào đi vào nề nếp được không. Mở chi nhánh, tiến ra thị trường cũng thật sự chỉ có thể dựa vào cậu ta, tôi phát hiện chúng ta thật sự là may mắn."

"Nè, ngẫm nghĩ cho tương lai cũng thấy phấn kích nha." Chu Hổ hào hứng nói.

Cuộc sống hiện tại quá tốt.

Tốt hơn nhiều so với chuyện chém giết trước đây.

Vương Nhị Đản nói: "Hổ Đản Vu, sau này cậu phải nhớ kỹ chỉ cho phép mấy bà cô đó sờ tay của mình thôi, những cái khác nhất định không được cho. Nếu như đối phương có biểu hiện muốn sờ tay của cậu, vậy cậu nhất định phải thương lượng giá cả, có biết không?"

"Ồ." Hổ Đản Vu ngây ngốc đáp, trong đầu đang lơ ngơ cứ luôn nghĩ ngợi, tự hỏi mình là ai, rốt cuộc thì mình là ai.

Chu Hổ vỗ bả vai của anh ta, nói: "Biểu hiện hôm nay của cậu rất tốt, tối về cho cậu thêm cái đùi gà."

Trước đây.

Vì hình dạng của Cách Cách Vu quá lớn khiến bọn họ mất lòng tin về ngày mai, cảm giác ngày tháng trôi qua đều cứ mơ mơ màng màng, sống ở dưới đáy của xã hội. Nhưng bây giờ thì khác rồi, từ sau khi nhặt được Hổ Đản Vu, cuộc đời của họ hoàn toàn lật sang chương mới, chuyện làm ăn phát đạt đến bở cả hơi tay.

Bọn họ dùng chất lượng tốt nhất để phục vụ, chinh phục khách hàng. Tỉ lệ khách hàng hài lòng mà quay lại là một trăm phần trăm.

Ngày 21 tháng 6.

Một ngày cũng như bao ngày khác, không có gì đặc biệt.

Dao Cơ đã đợi ở dưới lầu của bộ phận đặc biệt từ sớm.

Thật ra Mộ Thanh không có rời khỏi thành phố Duyên Hải, mà là nấp vào một góc quan sát Dao Cơ. Điều co lo lắng nhất trong lòng chính là Dao Cơ sẽ tung ra thủ đoạn đen tối nào đó.

Cho nên, cô nhất định phải nhìn xem.

Trong phòng làm việc.

Độc Nhãn Nam đứng sát cửa sổ nhìn xuống bóng người phía tầng dưới kia, vốn dĩ nguyên nhân là vì người kia xinh đẹp nên muốn nhìn vài lần, nhưng dần dần ông ta lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Bởi vì lúc ông ta nhìn thấy Lâm Phàm và ông Trương ra ngoài, người đẹp kia cũng chạy về phía của bọn họ mà trò chuyện.

"Có vấn đề."

Ông ta chau mày, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy. Lâm Phàm và ông Trương chính là bệnh nhân tâm thần của bệnh viện Thanh Sơn, người như bọn họ lại được con gái chào đón ư?

Ngẫm lại cứ thấy có chút ảo.

Từ lúc nào mà bọn họ bắt đầu được chào đón như vậy chứ.

Bấm tay tính toán.

Hình như là sau khi bộc lộ ra được thực thực chân chính của mình, Lâm Phàm dần được mấy cô gái chào đón.

"Nếu như là ngưỡng mộ thực lực của Lâm Phàm mà muốn được cậu ấy ôm một cái vui vẻ thì cũng là chuyện rất bình thường, chỉ sợ có người đang toan tính dùng sắc đẹp để dụ dỗ cậu ấy."

Độc Nhãn Nam đang im lặng suy nghĩ.

Càng nghĩ càng có khả năng này.

Đây cũng không phải là chuyện gì đó không thể xảy ra.

Nếu những tình huống thông thường này đều đã xảy ra và được lưu truyền từ thời cổ đại tới nay, vậy thì đây cũng đều là toàn bộ kinh nghiệm được đúc kết lại của người đi trước.

"Ảnh, trên thế giới dạo gần đây có thay đổi gì lạ không?"

Ông ta nhìn vào không khí hỏi.

Rất nhanh sau đó, một bóng người lập tức xuất hiện.

"Không có."

Độc Nhãn Nam vuốt cằm nói: "Nếu như cậu ta nói không sai thì nhất định là sẽ có chuyện xảy ra, tiếp tục theo dõi tình hình, chỉ cần có bất cứ tin tức gì cũng đều phải nói cho tôi biết."

"Theo dõi ai?" Ảnh hỏi.

Độc Nhãn Nam nói: "Thế giới."

Nói chuyện thật sự tốn sức.

Sau đó, lại dường như nghĩ tới chuyện gì đó.

"Tôi vẫn luôn quan tâm tới chuyện của cậu, vấn đề này cậu có thể yên tâm. Tôi sẽ giúp cậu thành lập Cao Viện, nhưng mà với tình huống bây giờ thì không thích hợp lắm, hy vọng cậu có thể hiểu được." Độc Nhãn Nam nói.

Ảnh luôn cảm thấy cứ như mình đang bị người ta níu lại vậy.

Lãnh đạo vẫn luôn cho anh ta một phiếu nói suông.

Mặc dù tôi là Ảnh, nhưng cũng đừng coi tôi như tàng hình vậy chứ.

"Đời này của tôi có thể nhìn thấy sao?" Ảnh hỏi.

Độc Nhãn Nam kinh ngạc, không dám tin mà nói: "Ảnh, cậu đã theo tôi nhiều năm vậy rồi, tác phong của tôi như nào chẳng lẽ cậu còn không biết? Nói được chuyện gì thì nhất định sẽ làm được, chẳng lẽ bây giờ hình tượng của tôi ở trong lòng của cậu thật sự kinh khủng như vậy sao?"

"Bỏ đi, hôm nay tôi đã gọi điện thoại cho cậu, nhất định phải bảo họ phê duyệt chuyện của Cao Viện. Nếu như không phê duyệt thì tôi sẽ liều mạng với bọn họ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận