Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 860: Mọi người: Tiểu Bảo cậu thật sự là một đứa trẻ dũng cảm (3)

Mọi người: Tiểu Bảo cậu thật sự là một đứa trẻ dũng cảm (3)

Không biết từ lúc nào, một bóng dáng đã xuất hiện ở sau lưng Lâm Phàm. Người bí ẩn đó nâng tay, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không nhìn rõ, trực tiếp ấn gáy Lâm Phàm đập mặt anh lên máy game.

Ầm!

Tiếng vang nặng nề truyền đến.

Thuỷ tinh vụn văng ra khắp nơi.

“A…”

Ông chủ khu trò chơi ngây ra, sau đó hét lên một cách khoa trương như đàn bà, ông ta không ngờ lại có một người nóng nảy như vậy.

Cũng đâu có đắc tội với anh.

Sao anh có thể làm hại người khác như vậy.

Đầu Lâm Phàm đập lên máy game, từ từ ngẩng lên, lắc lắc đầu, sau đó thản nhiên vuốt đầu, vuốt những mảnh vỡ trên đầu xuống.

Anh biết có người xuất hiện ở sau lưng mình.

Cũng biết đối phương ra tay rồi.

Lúc đó, anh đang nghĩ, tại sao đối phương lại đập anh?

Trong lòng anh vẫn luôn nghĩ đến chuyện này.

Anh ngẩng đầu nhìn người bí ẩn đó.

Vẻ mặt đối phương nghiêm túc, dưới vẻ ngoài lạnh lùng toả ra hơi thở khiến người khác cảm thấy nguy hiểm.

“Anh là ai?” Lâm Phàm hỏi.

Ông Trương tức giận nói: “Không sai, tại sao cậu lại làm hư máy chơi game của người ta, chúng tôi đang chơi mà.”

“Woa!”

Lúc này.

Tiểu Bảo giơ tay, nước mắt rơi xuống khóc oà lên.

“Vỡ rồi, vỡ rồi, tôi đau quá.”

Lâm Phàm nhìn về phía Tiểu Bảo, phát hiện những mảnh thuỷ tinh to nhỏ bằng ngón tay cái đang đâm lên mu bàn tay cậu ta, máu tươi không ngừng chảy ra.

Anh nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt dần lạnh đi.

Người bí ẩn từ từ mở miệng, nói: “Cậu…”

Ầm!

Trong phút chốc.

Người bí ẩn trợn trừng mắt, con ngươi cũng sắp lòi ra. Không biết từ lúc nào, Lâm Phàm đã đấm một quyền lên bụng đối phương, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, người bí ẩn đó bay ngược ra ngoài.

“Tên đáng ghét.” Lâm Phàm tức giận.

Trong phút chốc, anh biến mất tại chỗ, xuất hiện ở trên đường theo bóng dáng của người bí ẩn kia. Đến bây giờ người bí ẩn đó vẫn chưa hiểu lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, lúc anh ta chuẩn bị đứng vững người…

Lâm Phàm đã xuất hiện trước mặt anh ta, giơ chân, đá người bí ẩn đó lên không trung.

Tốc độ cực nhanh.

Nhanh đến không nhìn rõ bóng dáng.

Bùm!

Người bí ẩn biến thành một điểm sáng, trong phút chốc đã biến mất khỏi không trung.

Tình hình bây giờ của người bí ẩn đó rất gay go, cả người đã bị luồng sức mạnh đáng sợ đó bao phủ, anh ta muốn dừng nhưng lại không thể nào dừng lại được, bên tai đã bị tiếng gió che lấp.

Anh ta vẫn chưa nói mình là ai mà.

Anh ta cũng chưa nói với đối phương, tại sao tôi lại đánh anh.

Anh ta rất muốn nói, nhưng tất cả đã muộn rồi.

Từ từ.

Anh ta bị đánh bay ra khỏi hành tinh.

Khu trò chơi.

Lâm Phàm ôm Tiểu Bảo vào lòng: “Đi, chúng ta mau đến bệnh viện.”

“Ừm, Tiểu Bảo bị thương rồi.” Ông Trương nói.

Ông chủ khu trò chơi nói: “Tôi lái xe đưa mọi người đi.”

Đây là cơ hội để kết thân với đại gia, có được thì không thể bỏ lỡ. Còn về máy chơi game đã bị hư, thứ đồ chơi đó có thể so với đại gia sao?

Chắc chắn là không thể so được.

Đến sợi tóc cũng không so được.

Bệnh viện Hoa Điền.

“Tôi không sao.” Tiểu Bảo nói.

Lúc đầu cậu ta đúng là có hơi đau, nhìn thấy máu tươi thì có hơi sợ, sau đó lại thấy không đau lắm.

“Tiểu Bảo, cậu rất dũng cảm.” Lâm Phàm nói.

Ông Trương nói: “Không sai, nếu là tôi thì chắc chắn đã la hét vì đau rồi, không ngờ Tiểu Bảo lại dũng cảm như vậy.”

Ông chủ khu trò chơi phối hợp nói: “Đúng vậy, nếu là tôi chắc chắn đã đau đến ngất đi rồi. Không ngờ cậu nhỏ như vậy mà lại dũng cảm như vậy, đúng là quá giỏi.”

Đối với ông ta, tâng bốc có tốt hay không phụ thuộc vào việc có nắm được cơ hội hay không.

Bây giờ ông ta xem như là nắm được cơ hội rồi.

Y tá thoa thuốc cho Tiểu Bảo nhìn ông chủ khu trò chơi một cái.

Trong lòng cô ta nghĩ…

Thật là một người không có liêm sỉ, thế mà lại tâng bốc một đứa nhỏ như vậy.

Nếu cô y tá này biết thân phận của Tiểu Bảo, chắc chắn cũng sẽ có một vài suy nghĩ khác.

Ví dụ như… Tôi có thể làm mẹ của cậu không.

“Y tá, cậu ấy không sao chứ?” Lâm Phàm hỏi.

Y tá nói: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, thoa chút thuốc, qua vài ngày là ổn thôi.”

Cô ta là y tá mới đến, chưa từng gặp Lâm Phàm và ông Trương, trong khi bất kỳ bác sĩ hay y tá nào làm việc ở đây một thời gian cũng sẽ biết Lâm Phàm và ông Trương là ai.

Đó là khách của bệnh viện Hoa Điền bọn họ.

Là người mà viện trưởng muốn đích thân bước lên làm phẫu thuật cho bọn họ đấy.

Nụ cười của Lâm Phàm khiến y tá hơi không thoải mái lắm, cảm thấy thật kỳ lạ, chỉ có thể cúi đầu tránh khỏi nụ cười mỉm đó.

“Người lúc nãy là ai vậy?” Ông chủ khu trò chơi hỏi.

Ông ta nhất định phải để lại ấn tượng sâu sắc trước mặt đại gia.

Chỉ có như vậy mới có thể khiến đại gia nhớ được ông ta.

Lâm Phàm nói: “Không biết.”

Anh thật sự không biết rốt cuộc người xuất hiện lúc nãy là ai, là một người rất lạ, anh nghĩ trong đầu một lúc cũng không nghĩ ra.

“Có cần báo cảnh sát không?”

Lâm Phàm nói: “Người ta cũng đâu còn ở đây, báo cảnh sát cũng vô dụng.”

Nghĩ đến tình hình trước đó, anh đúng là hơi hối hận, đáng lẽ anh phải hỏi rốt cuộc đối phương là ai chứ. Chỉ là khi nhìn thấy Tiểu Bảo bị thương, trong lòng anh sốt ruột, nên ra tay có hơi mạnh, khiến cho đối phương biến mất ngay trước mắt anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận