Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 569: Thật kỳ lạ (2)

Lâm Phàm mặt đầy nước mắt ôm người vợ sắp chết của mình, vợ anh vuốt ve khuôn mặt anh và mỉm cười, hứa với em, anh lúc nào cũng phải mỉm cười, em hy vọng anh sẽ luôn luôn vui vẻ.

Vì vậy lúc nào anh cũng mỉm cười.

Một cách vô thức.

Boss vì những suy nghĩ của chính mình làm cảm động, khóe mắt có chút ẩm ướt.

Thật sự rất cảm động.

Cốc cốc!

Vào lúc này.

Có người gõ cửa.

“Mời vào.”

“Boss, đây là tài liệu vừa được gửi đến. Một nhóm sinh viên đang học du học ở nước Phổ đã gửi cho chúng ta một tin nhắn, hy vọng chúng ta có thể đưa bọn họ trở về.” Người đàn ông trung niên nói.

Những người trong phòng họp nhìn nhau.

Có vẻ rất ngạc nhiên.

Trở về?

Đang nghĩ gì vậy.

Boss nói: "Không phải tất cả đã trở về rồi sao, trước khi phong tỏa biên giới đã thông báo rồi, tại sao bây giờ lại muốn trở về?"

Người đàn ông trung niên nói: "Ngày hôm qua ở trung tâm thành phố nước Phổ xuất hiện tà linh quỷ dị, đã có vô số người chết."

"Ồ, vì sự xuất hiện của tà linh nên muốn trở về à. Ban đầu khi quỷ dị xuất hiện đã thông báo mọi người trở về, nhưng lại sẵn lòng ở lại nước ngoài, cảm thấy ở đó sẽ an toàn. Bây giờ gặp nguy hiểm lại muốn trở về, thật sự làm người ta bất ngờ." Boss đã sớm đoán trước được cuối cùng sẽ xảy ra chuyện này.

"Anh quay về báo cho bọn họ biết, bất kể là ai cũng phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình, cơ hội đã cho bọn họ, đánh mất thì sẽ không có lần thứ hai." Người đàn ông trung niên nói: "Rõ."

Ông ta đã biết kết quả sẽ như thế này.

Trước đây vào lần đầu tiên khi những thứ quỷ dị xuất hiện, người đàn ông trước mặt này đã nói phải triệu tập tất cả người dân ở nước ngoài trở về, bởi vì khi quỷ dị hoàn toàn bùng phát, căn bản không thể cứu người.

Hơn nữa như vậy sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn.

“Có cần tôi giúp gì không?” Lâm Phàm hỏi.

Boss xua tay nói: “Không có gì, chỉ là một số việc nhỏ.”

Nước Phổ.

Trung tâm thành phố.

Bên trong một nhà trọ.

Trong một căn phòng tối đen.

Ngô Khải run rẩy trốn ở trong chăn, đèn điện thoại đang sáng.

Anh ta không dám nhìn ra bên ngoài.

Nơi đây sắp trở thành một thành phố chết.

Đi ngoài đường, không hiểu tại sao lại bị nuốt mất đầu, cảnh tượng thật kinh khủng, bây giờ đường phố vắng lặng vô cùng, không ai dám ra đường, có nhà không có thức ăn, muốn ra ngoài ăn trộm, nhưng đã chết thảm trên đường.

Đây là những gì anh ta đã tận mắt nhìn thấy.

Mong có người đến giải cứu.

Sau đó, anh ta nhìn thấy những chiến sĩ của nước Phổ, anh ta định la lên kêu cứu, nhưng lại thấy một cảnh tượng khủng khiếp nhất là đầu của hơn mười người bị cắn đứt cùng một lúc, tất cả đều trở thành những xác chết không đầu.

Bây giờ anh ta đang cầm điện thoại và nhìn vào nhóm.

Những người trong nhóm này đều là những người đồng hương ở lại nước Phổ.

‘Bố tôi nói với tôi rằng ông đã gây sức ép với mọi người, sẽ có người đến đón chúng ta về nước.’

‘Cậu Long, thật tuyệt vời.’

‘Cậu Long, báo cho chúng tôi khi có tin tức mới.’

‘Tốt, tốt.’

‘Bố của cậu Long là một nhân vật lớn, rất có địa vị, chắc chắn sẽ có cách đưa chúng ta về nước.’

Hy vọng sẽ được.

Không khí trong nhóm nhạt đi rất nhiều.

Ngô Khải thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có người tới cứu, mọi chuyện sẽ ổn thôi, sau đó trong nhóm lại có tin nhắn.

Cậu Long: ‘Bố tôi nói đất nước đã thành lập tổ Viêm Hoàng, tổ trưởng là một người rất có thực lực, đừng nói là ác linh, ngay cả tà linh cũng bị tiêu diệt không ít, bây giờ áp lực trong nước rất nhỏ, chỉ cần phát hiện ra những thứ quỷ dị lập tức nó sẽ bị tiêu diệt, đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ nói bố tôi để đích thân tổ trưởng tổ Viêm Hoàng đến đón chúng ta."

Không ngờ lại là thật.

Ngô Khải nhìn tin nhắn..

Có chút bối rối

Tin nhắn Hạng Dư gửi cho anh ta, anh ta đều nghĩ nó không có thật, suy nghĩ trong lòng rất đơn giản, chắc chắn toàn bộ đều là tin giả, làm sao có chuyện này được.

Nhưng bây giờ...

Anh ta thật sự rất hối hận.

Tại sao trước đây lại không trở về, nếu anh ta trở về, tuyệt đối sẽ không rơi vào tình huống như bây giờ.

Đúng lúc anh ta đang hối hận.

Trong nhóm lại có tin nhắn.

Anh ta vô cùng muốn biết đó là gì, nhưng khi vừa nhìn vào màn hình, mắt anh ta tối sầm lại, suýt chút nữa đã ngất đi.

“Sao lại như vậy.”

Ngô Khải kinh ngạc không dám tin, sau đó lập tức che miệng không dám phát ra tiếng động.

Lúc này.

Trong nhóm đã vô cùng ồn ào.

‘Đây là vứt bỏ chúng ta sao?’

‘Tại sao vậy, chúng ta muốn quay về, tại sao không tới cứu chúng ta.’

‘Cậu Long, không còn cách nào khác sao?’

‘Thật sự phát điên rồi.’

Bọn họ tưởng đất nước sẽ đến cứu bọn họ.

Nhưng sau khi nhìn thấy tin nhắn của cậu Long, bọn họ đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Cậu Long: ‘Bây giờ chỉ có một cách, ở đây chúng ta có tổng cộng hơn sáu mươi sinh viên du học và rất nhiều đồng hương đang sống ở đây. Chỉ cần chúng ta tạo dư luận trên diễn đàn mạng, nhất định có thể ép bọn họ đến cứu chúng ta.’

Anh ta biết được tình hình nhờ bố mình.

Thật sự vô cùng kinh ngạc.

Muốn tự tát mình một bạt tay.

Mẹ nó.

Nếu sớm biết như vậy.

Trước đây bất luận thế nào cũng phải trở về.

Buổi tối.

Lâm Phàm ở trong phòng, vừa xem ti vi vừa mỉm cười, bộ phim rất hài hước làm tâm trạng anh cũng thấy thoải mái.

“Nó thật sự thú vị.”

Anh cầm ly rượu trắng vừa uống vừa lẩm nhẩm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận