Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 650: Khổ Hạnh Tăng: Mình có thể chịu nhục để có được nước suối, vậy thì nói rõ nơi đây có duyên với mình. (2)

Khổ Hạnh Tăng: Mình có thể chịu nhục để có được nước suối, vậy thì nói rõ nơi đây có duyên với mình. (2)

Độc Nhãn Nam nhìn thoáng cái là biết suy nghĩ của bọn họ, thẳng thừng từ chối đáp: “Nghĩ cũng đừng có nghĩ, cái này cần mang về nghiên cứu, có lẽ hiệu quả bây giờ chỉ được ba phần, nhưng sau khi nghiên cứu và phát triển kỹ lưỡng, có lẽ hiệu quả của nó sẽ lên đến trăm phần trăm, mấy người đều là trụ cột của thành phố Duyên Hải, một khi nghiên cứu xong, tất nhiên sẽ để các người dùng.”

Thời khắc mấu chốt là tăng cường sức chiến đấu cao cấp.

Lâm Phàm và ông Trương cũng không cần suy nghĩ.

Uống nhiều như vậy lại chẳng có chút phản ứng gì, lý do chỉ có hai loại. Lâm Phàm quá mạnh mẽ, nước suối không có hiệu quả với anh.

Về phần tính huống của ông Trương thì có phần đặc biệt, không cách nào làm rõ được, rõ ràng chẳng có chút thực lực nào, thế nhưng lại chẳng xảy ra chuyện gì giống như Lâm Phàm, chuyện này thật sự rất vi diệu.

Đợi bọn họ rời đi xong.

Chỗ này đã chẳng còn thứ gì đáng mong đợi nữa rồi.

Xoạt xoạt!

Có tiếng động.

Chỉ thấy Khổ Hạnh tăng vừa có được nước suối lại quay lại, ông ta thấy không mang nước hồ theo mặt lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng đến kiểm tra tình hình, chỉ là nước suối trong hồ đều đã bị lấy đi hết, thật rất đáng tiếc.

“Hả!”

Vốn Khổ Hạnh tăng còn đang có phần thất vọng lại phát hiện bốn vách trong hồ có vài giọt nước, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, vui vẻ khôn xiết, sau khi nhìn xung quanh xác định không có người xong.

Khổ Hạnh tăng cúi đầu xuống hồ.

“Lãng phí, thật sự lãng phí, đây vẫn còn một giọt.”

Nếu có người nhìn thấy tình cảnh này, nhất định sẽ cảm thán, Khổ Hạnh tăng thân là cường giả, tránh không được chuyện để ý đến mặt già của mình.

Đây đâu phải là chuyện mà con người nên làm cơ chứ.

Lúc này.

Đám người Độc Nhãn Nam đi theo Lâm Phàm, tâm trạng của bọn họ rất tốt, dù sao cũng đã an toàn, dù có gặp phải bất cứ nguy hiểm nào cũng đã có Lâm Phàm ra mặt, nếu không có Lâm Phàm đi cùng, họ sẽ không dám tưởng tượng mình sẽ gặp phải chuyện gì.

“Đợi đã.”

Lúc này, nĐộc Nhãn Nam nhận ra có điều gì đó không ổn, hoàn cảnh xung quanh khác hẳn với những gì họ gặp phải trước đó, cây cối đã héo rũ, hoa úa tàn, bùn đất khô nứt.

Lưu Hải Thiềm nói: “Nơi này không có chút hơi thở của sự sống nào cả, giống như bị thứ gì đó hút cạn rồi vậy.”

“A Di Đà Phật, tình huống như vậy không phải phải có tai họa thì cũng là có vật quý.” Đại sư Vĩnh Tín nói.

Lâm Đạo Minh đáp: “Vừa rồi tôi cẩn thận cảm nhận, trong chính pháp Mao Sơn kết nối với thảo mộc có tác dụng tinh thần, tinh hoa sinh mạng của bọn chúng cũng bị hút sạch, có thể hút được tinh hoa sinh mạng chắc chắn không phải yêu vật, xem ra là bảo bối xuất thế.”

Nói thật.

Hiện tại bọn họ thực sự rất phấn khích, luôn cảm thấy đến núi Trường Bạch là đúng rồi, bọn họ đã phát hiện ra một thứ mà trước đây rất khó tìm được.

“Mọi người xem, đó là gì?”

Lưu Hải Thiềm chỉ về phía xa, xa xa có một tia sáng đỏ le lói, lúc sáng lúc tối, rõ ràng là có vật gì đó.

Độc Nhãn Nam kéo Lâm Phàm tiến đến xem xét.

Chẳng cần nói gì hết, chỉ cần chỗ nào có Lâm Phàm thì chỗ đó an toàn, cho dù có gặp phải cường giả cũng không phải sợ.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến được nơi xuất hiện ánh sáng đỏ.

Đập vào mắt là một cây nhỏ chỉ cao bằng một người, toàn thân màu xanh đen trĩu quả, quả đỏ rực như ánh nắng vô cùng đẹp mắt.

“Đây là thứ gì?”

Bọn họ giống như nhà quê lên thành phố, chẳng biết gì hết.

“Không biết.”

“Cảm thấy đây là thứ tốt.”

Không có bất kỳ hành động tùy ý nào, đối với những thứ còn chưa biết là gì, cần phải giữ lòng cảnh giác.

“Nhìn tôi này.”

Lâm Đạo Minh tay niết bùa, cổ tay run lên, lá bùa nổi lên theo gió, biến ảo thành bàn tay, muốn hái trái cây, trong chốc lát chạm vào nó, lá bùa đã bốc cháy, hóa thành tro rơi trên mặt đất.

“Sao có thể chứ, tôi thi triển là bùa màu vàng, sao có thể vừa chạm đã bị cháy ra tro luôn.”

“Nếu như là người chạm vào, chỉ e…”

Cũng không dám tưởng tượng nữa rồi.

Bùa màu vàng là loại bừa cao cấp nhất trong Mao Sơn, đạo hạnh không đủ căn bản là không cách nào thi triển được, hoặc có thể nói là không cách nào tạo ra bùa màu vàng.

Độc Nhãn Nam nói: “Muốn hái những quả này quả thực hơi phiền phức.”

Thế nhưng vào lúc này.

Lâm Phàm đến trước cây, tò mò nhìn quả cây, sau đó quay lại nói: “Ông Trương, ông có muốn ăn trái cây không?”

“Muốn.” Ông Trương gật đầu.

Đám người Độc Nhãn Nam vừa muốn lên tiếng ngăn lại, chẳng qua là tất cả đã không kịp nữa rồi.

Lâm Phàm ngắt lấy trái cây, vào thời khắc chạm vào, ngọn lửa thiêu đốt, chỉ là đối Lâm Phàm mà nói, lại không có chút tác dụng nào, một quả cứ vậy bị hái xuống.

Đặt lên chóp mũi ngửi thử.

“Ông Trương, quả rất thơm.”

Nói xong điều này.

Chỉ thấy Lâm Phàm ném trái cây vào miệng cắn vài cái, nước trái cây chảy xuống khóe miệng, Lâm Phàm phồng má nói: “Wow, thật sự rất ngon, ngọt ngọt.”

Ông Trương đáp: “Tôi cũng muốn ăn.”

“Ừ, đợi chút.” Lâm Phàm hái quả trên cây, số lượng không nhiều, chỉ có vài quả, hơi nhỏ một chút, nếu lớn hơn một chút sẽ tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận