Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1159: Lâm Phàm tôi sẵn sàng làm bạn luyện tập với cậu.

Lâm Phàm tôi sẵn sàng làm bạn luyện tập với cậu.

Ví dụ như...

Trộm tiền.

Hoặc là nhìn trộm ai đó.

Ừm, rất có khả năng là như vậy, thường thì đêm hôm không ngủ thì chỉ có đi làm những chuyện như vậy, người bình thường có ai mà không ở nhà ngủ vào giờ này đâu.

Anh dần dần tới gần người nọ.

Anh nghe thấy giọng nói của đối phương.

“Đói!”

“Tôi đói!”

m thanh rất nhỏ, nhưng Lâm Phàm có thể nghe rất rõ ràng.

Đói rồi?

Vậy thì khó rồi đây, bây giờ đã muộn quá rồi, cửa hàng đều đã đóng cửa hết rồi, hơn nữa ở chỗ của anh cũng không có thứ gì có thể ăn được.

Vào lúc Lâm Phàm đang dần tiến sát về phía đối phương.

Chậm rãi xoay người.

Lâm Phàm nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, nhất thời bị dọa sợ đến đứng hình, phần bụng bị mở ra một lỗ, không không phải là một lỗ, mà là một cái miệng dữ tợn với hàm răng sắc bén.

“Đồ ăn.”

Vừa dứt lời, đã có vài tia mạch máu sinh hoạt vươn ra khỏi phần bụng của quái vật, trực tiếp đánh úp về phía Lâm Phàm.

“Thật ghê tởm.”

Lâm Phàm kinh ngạc kêu lên, đánh ra một quyền theo bản năng.

Ầm!

Cơ thể quái vật giống như bị đánh bom, trực tiếp phát nổ, máu thịt văng ra tung tóe, con quái vật này rất mạnh, chỉ là loại mạnh mẽ này chỉ so với tiêu chuẩn của người thông thường.

“Làm cho cả mặt đất đều thành ra thế này, thật là bẩn quá đi.” Lâm Phàm gãi đầu, có chút khó xử, trên mặt đất toàn là máu với thịt, là một người bảo vệ cửa, ngoại trừ phải bảo vệ nơi này an toàn, còn phải giữ gìn vệ sinh sạch đẹp.

“Có cách rồi.”

Lâm Phàm giơ tay, một ngọn lửa bùng cháy nơi đầu ngón tay, cánh tay vung lên, ngọn lửa nhảy nhót giống như có linh hồn, rơi xuống đống thịt, chỉ trong chốc lát đã thiêu cháy đổ máu thịt đó thành tro tàn, còn những giọt máu rơi vãi cũng trực tiếp bốc hơi lên.

“Xong, thật sạch sẽ.”

Anh vỗ tay, vô cùng hài lòng với tình hình bây giờ, anh có thể thành thục sử dụng hỏa diễm, nếu không thì trên mặt đất chắc chắn sẽ để lại dấu vết bị thiêu cháy.

Anh trở lại phòng bảo vệ, tắt tivi, kéo rèm cửa xuống, sau khi đắp chăn xong thì nhắm mắt bắt đầu ngủ, trước khi ngủ anh sẽ nghĩ về khuôn mặt của bà xã và của đám người ông Trương.

Tôi lại đi ra ngoài du lịch rồi, chắc chắn mọi người rất ngưỡng mộ tôi đúng không.

Nhưng tôi rất nhớ mọi người.

Đêm nay trời nổi gió rất to, tiếng gió ào ào, khiến cho không gian không được yên tĩnh cho lắm, có người thì say giấc nồng nhưng có người đến cơ hội ngủ một giấc cũng không có. Phần cân tay của quái vật đã chạy ra khỏi phòng thí nghiệm, ai cũng không thể ngủ nổi.

Lâm Phàm trực ở bên trong phòng bảo vệ ngủ không được sâu lắm không được bao lâu thì có ô tô chạy qua cổng Học viện với tốc độ vô cùng nhanh, số lần cũng rất nhiều, tiếng ầm ầm vang lên không ngừng, đã hoàn toàn ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.

Cốc Cốc!

Có người gõ cửa.

Lâm Phàm bị đánh thức, trời còn chưa sáng, một người trẻ tuổi cả người mặc võ phục đã đứng ở cổng cổng vừa mở đối phương đã lễ phép chào hỏi: “Cho hỏi khoảng thời gian gần đây anh có gặp phải chuyện gì kì lạ không?”

“Không có.” Lâm Phàm trả lời.

Chuyện kỳ lạ?

Chắc chắn là không có nếu thực sự có chuyện kỳ lạ thì chắc chắn anh sẽ để ý, còn về cái người kỳ lạ lúc trước, hình như cũng có chút kỳ quái.

Nhưng đó là người kỳ lạ chứ không phải là việc gì kì lạ.

“Cảm ơn nếu anh gặp phải bất kỳ chuyện gì lạ lùng, xin hãy báo ngay cho chúng tôi.”

Người đó nói xong thì rời khỏi.

Lâm Phàm lại trở về với ổ ấm của mình tiếp tục ngủ.

Đối với Lâm Phàm mà nói, bất kỳ chuyện gì đều là chuyện nhỏ, nhưng đối với người khác chuyện xảy ra bây giờ chính là một chuyện lớn động trời. Một nhóm binh sĩ mặc võ trang tìm kiếm tất cả những nơi mà bọn họ có thể tìm được.

Những học sinh của học viện Đặc Chiến, có người ở trong trường có người thì về nhà.

Bọn họ có nhóm chat của riêng mình.

Hạ Thanh Diệu đang lướt xem tin nhắn, cô bị người khác đánh thức.

Cửa sổ trò chuyện:

[Tin tức vừa mới nhận được, bộ phận cơ thể của quái vật đã chạy ra khỏi phòng thí nghiệm, các vị hãy đề cao cảnh giác.]

[Tay cầm Trường Thương, trấn thủ thiên thai, những nơi từng dõi mắt đến, tôi đều nắm rõ tình hình.]

[Đêm nay tôi sẽ không ngủ.]

[+1.]

[+1.]

Bọn họ là học sinh của Học viện Đặc Chiến, vẫn luôn tin tưởng vào thực lực của bản thân mình, rất muốn đánh cho mấy con quái vật kiêu ngạo kia một trận.

Hạ Thanh Diệu không ngủ.

dnnnh cũng không ngủ.

Vào thời khắc này còn ai có thể ngủ được nữa.

Hạ Thanh Diệu hiếm khi trò chuyện trong nhóm chat, nay lại gửi tin nhắn vào nhóm.

[Có tin tức gì thì thông báo cho nhau!]

Bọn họ bị giày vò đến khổ sở, nhưng lại không hề biết rằng con quái vật này đi lang thang trên đường, cuối cùng lại lang thang đến chỗ Lâm Phàm, không thể không nói, phải cảm ơn tên ăn mày kia, nghĩ rằng dễ xin tiền của học sinh, vì bọn họ dễ mềm lòng, nên tên ăn mày mới ở tạm khu vực gần trường học.

Nếu không thì thực sự rất khó nói.

Sáng sớm tinh mơ.

Bởi vì phải gác cổng, nên anh phải dậy từ sớm, năm giờ sáng đã phải đánh răng rửa mặt xong, còn về ăn sáng thì cần phải đợi một chút, nhà ăn của học viện vẫn chưa mở cửa, anh đứng bên ngoài phòng bảo vệ, vươn vai, vận động toàn thân, muốn có một sức khỏe tốt để người người nhà nhà đều hạnh phúc, thì phải bắt đầu từ việc dậy sớm tập thể dục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận