Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 895: Làm rõ mọi chuyện, vợ à, thì ra em là nội ứng (3)

Làm rõ mọi chuyện, vợ à, thì ra em là nội ứng (3)

Đã rất lâu rồi anh không được ông Trương châm cứu.

Vô cùng hoài niệm.

Khi còn ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, vui vẻ biết bao nhiêu, mỗi ngày đều trải qua việc châm kim, hiệu quả rất tuyệt.

Vẻ mặt Nhân Sâm tràn đầy nghi ngờ, nhìn không hiểu bọn họ đang làm cái gì.

Tà Vật Công Kê nhìn cảnh này đã sớm thành thói quen.

Châm kim mà thôi.

Thành thật ngồi xổm ở chỗ đó chờ đợi.

Trong lúc bất chợt.

Tà Vật Công Kê phát hiện Nhân Sâm theo thói quen rớt ra một vật ở đũng quần, đồ vật thần kỳ đó ở trong đũng quần từ từ rơi xuống.

Mẹ nó!

Cái thứ gì vậy?

Ở trước mặt người khác đi ị sao?

Tà Vật Công Kê không quen nhìn loại người không biết mất vệ sinh là gì này.

Ai da.

Không ngờ tên nhóc mang từ trong núi sâu ra lại là một đồ nhà quê.

Lúc này.

Tà Vật Công Kê muốn nhắc nhở Nhân Sâm, có thể đừng mất vệ sinh như vậy hay không, tùy tiện phóng uế không phải là hành vi tốt.

Nhưng nghĩ lại nó không dám nói.

Nó đã bị Nhân Sâm trấn áp.

Nhìn hai nhân loại ngu xuẩn kia kìa, còn đang châm kim, cũng không biết rốt cuộc có cái gì hay mà hai người bọn họ cứ châm không biết mệt, cho người ta cảm giác hai người bị bệnh tâm thần giống nhau.

Nhân Sâm phát hiện ánh mắt của Gà Mái, cũng thuận theo ánh mắt của nó mà nhìn lại, bày tỏ vừa rồi bụng của nó cảm giác không thoải mái, tùy ý thải ra đồ vật.

Mặt Nhân Sâm đỏ lên.

Có chút ngượng ngùng, không ngờ thói quen đi ị bừa bãi của mình bị đàn em phát hiện, nhưng không sao cả, đàn em này dám nói ra chuyện đại ca mình đi ị bừa bãi sao?

Chỉ cần dám nói, đảm bảo làm cho nó hối hận cũng không kịp.

"Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau đem đồ vật anh Sâm của ngươi thải ra này đi chỗ khác, ta đi ngủ đây, tỉnh dậy nếu ngươi còn chưa làm, ngươi chết chắc với ta." Nhân Sâm nghênh ngang nhảy lên trên giường ông Trương, an nhàn ngủ.

Tà Vật Công Kê nắm chặt cánh, đáng ghét...

Không chỉ nhục nhã ta, còn uy hiếp ta.

Tà Vật Công Kê âm thầm chửi thề ở trong lòng, hôm nay ngươi nhục nhã ta, chờ sau này ta có thể trở người rồi, nhất định sẽ làm cho ngươi nếm trải cảm giác ngày hôm nay.

Nó lộ ra vẻ mặt ghét bỏ đi đến trước mặt thứ đồ sền sệt đó.

Không dám tới gần.

Chỉ sợ cầm lên là lập tức rớt lên chân gà của nó.

Nhìn thấy khăn tay bên cạnh, nó vỗ vỗ cánh, nhanh chóng rút mấy tấm, sau đó từ từ tới gần, chuẩn bị tư thế cầm sao cho sạch sẽ, nhưng đột nhiên, nó ngửi được một mùi hương khác thường.

Người bình thường ngửi không được.

Bởi vì khứu giác của người không tốt bằng khứu giác của gà.

Nó lại là Tà Vật, có chút thiên phú đặc thù cũng là chuyện bình thường.

"Hừm... Mùi vị này, có gì đó là lạ."

Trầm tư hồi lâu.

Ánh mắt Tà Vật Công Kê lóe lên, nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh, một lát sau, chợt nghe tiếng xả nước bồn cầu.

"Của ta thật là thối, của nó lại thơm như vậy, thật sự là phân sao?"

Lúc gặp phải tình huống kỳ lạ, nó sẽ lẳng lặng mà phân tích tính đúng đắn của sự việc, đôi khi cần phải nghiên cứu nghiêm túc mới có thể hiểu được chân lý của sự việc, nếu không đều là giả dối.

Mùi hương đúng là giống với ban nãy ngửi được.

"Có chút thơm, hình như là một vật đại bổ."

"Từ cổ chí kim, Nhân Sâm đều là vật đại bổ, người này mặc dù đáng ghét, nhưng thân phận Nhân Sâm không có gì để nghi ngờ, hay là..."

Điên rồi.

Muốn quăng cái ý nghĩ ghê tởm này ra khỏi đầu.

Ta chính là Tà Vật Công Kê.

Là anh hùng trong Tà Vật.

Ngươi để cho ta ăn phân... Vậy thì nhục nhã ta quá, sao có thể làm như vậy được, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, há có thể bị loại chuyện này chi phối, cho dù có trở thành gà thơm, Tà Vật Công Kê ta cũng sẽ không thay đổi ý nghĩ trong lòng.

Nhưng thật đáng tiếc, Tà Vật Công Kê lại muốn trở thành gà trống thơm thơm.

Quả thực là tôn nghiêm bị diệt sạch không còn chút nào.

Lời đã nói ra ban nãy trong chớp mắt cũng quên mất.

Không ai biết rốt cuộc Tà Vật Công Kê đã chịu đựng bao nhiêu tra tấn.

Người có thể cản lại sự hấp dẫn này không mấy người.

Thuộc về cái loại vô cùng thưa thớt kia.

"Oa! Thật thơm."

Tà Vật Công Kê cuối cùng cũng buông bỏ đi tôn nghiêm, bị lòng hiếu kỳ khống chế lý trí yếu ớt, thừa lúc không có ai chú ý tới, nhanh chóng nuốt mất, giống như gà con mổ thóc, nhìn như rất chậm chạp, thật ra tốc độ rất nhanh.

Nhân Sâm nằm ở trên giường yên ổn ngủ say, miệng mỉm cười.

Giống như mơ được một giấc mộng đẹp nào đó.

"Lâm Phàm, tình hình thế nào rồi?" Ông Trương dò hỏi.

Lâm Phàm nói: "Không có cảm giác."

"Thế nhưng đã là châm thứ mười ba rồi." Ông Trương nói, giống như không tin tưởng lắm.

"Đúng vậy." Lâm Phàm quay đầu, giống như nghĩ tới cái gì đó: "A, tôi ngất."

Giả trang rất giống, nói xong lập tức ngất đi.

Ông Trương mất mát nói: "Cậu đừng an ủi tôi, tôi biết kỹ thuật của tôi không theo kịp cậu, cậu đã tiến bộ, mà tôi thì cứ giậm chân tại chỗ."

Nói xong, ông Trương thu kim châm lại, cẩn thận từng li từng tí đặt vào trong hộp.

Đây là bảo bối của ông ta.

Ngoại trừ Lâm Phàm, cậu ấy là bảo bối tuyệt vời nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận