Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 128: Mẹ nó! Đây là cái thời trang gì vậy?

Mẹ nó! Đây là cái thời trang gì vậy?

Độc Nhãn Nam nhíu mày: “Xảy ra chuyện như thế tại sao không phái người qua đó điều tra, thế này không giống phong cách làm việc của cô cho lắm.”

Kim Hòa Lị giải thích: “Tà Vật có thể giết hết bọn họ trong một phút, chắc chắn rất nguy hiểm, có lẽ lên tới cấp chín, sự tồn tại của bộ phận đặc biệt hiện giờ có thể chống lại Tà Vật cấp chín không vượt qua con số chẵn.”

“Nhưng theo như tôi phân tích, tình huống có thể bảo đảm an toàn lớn nhất là anh tự mình đi điều tra một chuyến.”

Không thể bắt bẻ nửa câu.

Nói rất có lý.

Nhưng Độc Nhãn Nam cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, anh ta là người đứng đầu bộ phận đặc biệt, theo lý mà nó chỉ cần ở trong văn phòng là được, sao cũng có lúc anh ta phải tự mình ra trận như vậy được?

Tôi là lãnh đạo đó.

Lãnh đạo đều ngồi trong văn phòng bảo cấp dưới đi làm.

“Chuyện này cô bảo Lưu Hải thiềm đạo sĩ đi một chuyến đi.” Độc Nhãn Nam nói.

Anh ta không hề muốn chạy loạn một chút nào.

Làm việc trong văn phòng rất tốt, thoải mái dễ chịu, trong tay có nhiều cường giả vô công rỗi nghề mà lại nhiều tiền lương như vậy, cho bọn họ đi làm chẳng phải càng tốt hơn sao.

Kim Hòa Lị đặt số liệu đã phân tích trên bàn, sau đó lắc mông đi tới cửa, dừng lại một lát nói:

“Bảo ai đi là chuyện của anh, tôi chỉ phụ trách thông báo tình trạng giám sát cho anh thôi.”

Nói xong rồi bỏ đi.

Độc Nhãn Nam nhìn bóng dáng Kim Hòa Lị, trong lòng thầm chửi rủa.

“Lớn lên xinh đẹp có ích lợi gì, độc thân cả đời đi.”

Nói đến chuyện độc thân.

Anh ta vuốt lông tơ trên mái đầu trọc, tôi cũng giống như chó độc thân, hơn nữa còn là một con chó già.

Độc Nhãn Nam đứng trước cửa sổ sát đất, lật xem văn kiện trong tay.

Họ tên: Vương nhạc.

Tuổi: 35.

Sức mạnh: Cấp năm.

Hôn nhân: Ly dị, vợ trước tái giá.

Con cái: Vương Y Y, mười tuổi, học lớp ba trường tiểu học Dương Dương.

Địa chỉ nhà: Số 1505, tòa nhà 3, đơn vị 2, cảng lộ Thiên Nga, Lệ Đô, thành phố Duyên Hải.

“Trẻ mồ côi à?”

Độc Nhãn Nam hít sâu một hơi, ôm văn kiện vào lòng, một chân đá văng cửa sổ sát đất, gió mạnh quét qua văn phòng, thổi bay văn kiện xuống đầy đất, sau đó bay lên trời hóa thành một quầng sáng rồi biến mất trong không gian.

Nhân viên công tác đẩy cửa đi vào.

Giơ tay che lại.

Gió lớn quá.

“Lãnh đạo, có cần phải đi từ đây không?”

Nhân viên công tác ngây ngốc, chỉ có thể móc điện thoại ra gọi cho thợ trang trí, tiếp tục đổi một tấm kính mới.

Tháp Duyên Hải.

Địa danh nổi tiếng nhất thành phố Duyên Hải.

Cao 450 mét.

Lúc này, ở nhà hàng xoay lầu cao nhất, một người đàn ông trung niên mặc âu phục, tóc chải vô cùng bóng loáng, khuôn mặt ít khi nói cười khiến phục vụ xung quanh hơi khẩn trương.

Bây giờ trông ông ta giống như một đại tướng quân xông pha chiến trận chỉ huy ngàn quân vậy.

“Thổi bóng bay lên, bày từ đường đi đến khu vực ăn uống cho tôi.”

“Lập tức làm cho tôi một cái biểu ngữ rồi mang đến đây, trên viết 'Hoan nghênh cậu chủ Tiểu Bảo đến dùng bữa'.”

“Chuẩn bị các nguyên liệu nấu ăn tốt nhất cho tôi, phải tươi nhất, sang trọng nhất, thu lại hết những thứ kém chất lượng đi, nếu ai dám lấy hàng kém thay hàng tốt thì cuốn gói cút đi cho tôi.”

Ông ta là quản lý ở đây.

Làm việc ở nhà hàng xoay của tháp Duyên Hải mười lăm năm, đã gặp qua vô số loại người giàu, nhưng ấn tượng sâu nhất tất nhiên chính là Tiền Tiểu Bảo, cháu trai kiếp trước giới nhà giàu nhất, bây giờ là con trai người giàu nhất nước, tương lai sẽ là người thừa kế nhà giàu nhất.

Trước tiền tài và quyền thế thì bạn đừng quan tâm quy tắc nơi này là cái gì, mấy quy tắc đó đều để đối phó với những người quy củ, đối với người thoát ra khỏi các quy tắc xem ra tất cả đều là chó má.

Phân chó cũng không bằng.

Người sáng lập tháp Duyên Hải đã nói nhà hàng xoay ở Duyên Hải vĩnh viễn sẽ không phục vụ cho ai cả, càng không cần phải nói bao toàn bộ nhà hàng xoay.

Chuyện đó hoàn toàn không có khả năng.

Nhưng vào ngày khai trương.

Đúng!

Anh hiểu rồi đó.

Một người quyền quý bao trọn nhà hàng xoay tháp Duyên Hải.

Lần đầu tiên Lâm Phàm và lão Trương đi vào chỗ như thế này.

Lớn quá.

Vàng son lộng lẫy.

Giống như ông già nông thôn vào thành phố, nhìn cái gì cũng có cảm giác rất cao.

Người phụ nữ bị trượt chân có chút lo lắng và hơi sợ hãi rụt rè, nguyên nhân chủ yếu là tới một nơi đối với cô ta mà nói sờ cũng không được, rất xa xôi.

Tiền Tiểu Bảo rất quen thuộc chỗ này.

Đừng nhìn cậu ta còn nhỏ, mặc đồng phục đeo cặp sách mà cho rằng cậu ta dễ lừa, nhưng đối với chuyện lừa tiền mà nói thì rất đơn giản.

Quản lý nhà hàng đã sớm đợi ở thang máy.

Tiền Tiểu Bảo đã đến, ông ta nháy mắt biến từ người không nói không cười thành một người khác, khom lưng uốn gối, tươi cười thân thiện hô to:

“Hoan nghênh cậu chủ Tiểu Bảo đến đây, mời vào, mời vào bên trong.”

Vệ sĩ đã sớm quen khi thấy cảnh tượng như vậy, theo thói quen bỏ tiền vào.

“Cảm ơn cậu chủ Tiểu Bảo đã ban thưởng.”

“Cảm ơn cậu chủ Tiểu Bảo.”

Tiền Tiểu Bảo không kiên nhẫn nói: “Nhanh chuẩn bị đồ ăn đi, bạn thân tôi đều đói bụng hết rồi.”

Sau đó cậu ta lôi kéo Lâm Phàm, vui vẻ giới thiệu nơi này.

"Chỗ này món nào cũng rất ngon, trước kia tôi thường xuyên tới đây.”

Quản lý vẫn luôn phục vụ bên cạnh, rất tò mò nhìn đám người Lâm Phàm.

Cho tới hôm nay cậu chủ Tiểu Bảo chưa hề mời ai đến đây ăn cơm.

Đây vẫn là lần đầu tiên thấy được.

Được rồi!

Xem ra là có quan hệ đặc biệt.

Nhớ kỹ, nhất định phải nhớ kỹ.

Nhưng hình như không chú ý quần áo cho lắm.

Nhìn thấy chữ sau lưng bọn họ.

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

“Quái lạ, gần đây có ra xu hướng thời trang mới à? Sao tôi lại không biết nhỉ.”

Ông ta thân là quản lý, không chỉ yêu cầu phục vụ khách hàng, lúc tan tầm cũng sẽ tự động nạp điện xem các loại tạp chí thời trang, không dám nhiều lời, ít nhất có thể nhận thức được bảy tám phần.

Còn có một người càng quái lạ hơn nữa.

Mặc đồ ngủ?

Mẹ nó!

Rốt cuộc có phải đồ ngủ không vậy?

Dù sao ông ta cũng không dám hỏi.

Chỉ có thể nói gu thẩm mĩ của người có tiền cực kỳ độc đáo.

Lý do ông ta không thể trở thành người có tiền chắc cũng vì không hợp gu nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận