Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 638: Thần Thái Dương Apollo... chết (2)

Thần Thái Dương Apollo... chết (2)

Về mức độ nhanh nhẹn của dã thú đối với nguy hiểm mà nói, Bạch Hổ ngửi được cảm giác mối nguy nồng nặc trên người Lâm Phàm, nó lùi lại phía sau mấy bước, giữ khoảng cách an toàn.

“Qua đây đi.” Lâm Phàm tiến lên vài bước, mà mấy bước này đối với Bạch Hổ mà nói giống như nguy hiểm đang đến gần vậy.

Mẹ kiếp!

Đến đây, thật sự nghĩ rằng Hổ Đại Gia ta ngu ngốc sao.

“Grừm!”

Bạch Hổ gầm lên giận dữ với Lâm Phàm, hổ gầm núi rừng, sóng âm từng trận, không gian giống như vải vóc xếp lại vậy, tầng tầng gợn sóng xuất hiện.

Chuồn mất!

Đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, Hổ Đại Gia biết rõ tinh hoa của sự chạy trốn, biết rõ nếu không làm vậy, còn ở lại chính là tự tìm đường chết, vung đuôi ra rồi bốn chân chạy nhanh, trong nháy mắt đã biến mất bặt vô âm tín, hoàn toàn biến mất không thấy đâu.

“Hả?”

Sắc mặt Lâm Phàm lộ ra vẻ nghi ngờ, tại sao nó phải chạy chứ, rõ ràng anh không có bất kỳ ác ý nào với nó, mà yêu cầu của ông Trương rất đơn giản, chính là muốn sờ nó mà thôi, còn chưa nói nó rất đáng yêu.

Độc Nhãn Nam và mọi người liếc nhìn nhau, sắc mặt kinh ngạc.

Vừa rồi Bạch Hổ đó chắc chắn là bị Lâm Phàm dọa đi rồi.

Nếu không thì không có lý do gì cả.

Phía xa.

“Thật đáng sợ.”

Hổ Đại Gia bước đi và quan sát tình hình xung quanh, sau khi xác định không có người, nó mới thốt ra tiếng người để thể hiện tình huống vừa rồi gay go cỡ nào.

“Loài người đó chắc chắn có bệnh, những tên khác nhìn thấy tôi đã sớm bị tôi dọa đến mức mất kiểm soát tiểu ra quần ngay tại chỗ, tên này lại muốn sờ vào tôi, tên này thật đáng sợ.”

Sau đó chóp mũi của nó đang đánh hơi.

Giống như ngửi thấy một thứ gì đó.

Đi thẳng vào chỗ sâu.

Hổ Đại Gia có thể sống đến bây giờ, không chỉ dựa vào sức mạnh của mình, hơn hết chính là bộ não phát triển.

Chỉ có cẩn thận từng li từng tí mới có thể sống lâu.

...

Lúc này Apollo vẫn chưa để núi Trường Bạch vào trong mắt, đối với anh ta mà nói, tự tin mới là sự mạnh mẽ thực sự, bây giờ anh ta rất tự tin.

Ngoại trừ việc anh ta cảm giác có chút không đánh bại được Lâm Phàm ra thì có ai khác có thể là đối thủ của anh ta chứ.

Đây chính là tự tin.

“Đứng lại, các người là ai.”

Apollo nhìn thấy một đội ngũ phía trước, mặc trang phục kỳ lạ, sau đó suy nghĩ một lát thì nhìn ra họ chính là cường giả Tinh Không, đối với những tên thần bí này, anh ta vẫn rất tò mò.

Mục Hạo nghe thấy giọng nói, quay đầu nhìn lại.

“Lại là dân bản địa sao?”

Ở trên phi thuyền anh ta đã gặp qua loài tương tự như vậy, chính là những phi hành gia đó, sau đó bị tộc nhân tiện tay đùa giỡn đến chết.

Khi Bắc Đào đi theo bên cạnh Mục Hạo nhìn thấy Apollo, sắc mặt rất ngạc nhiên, hiển nhiên là không ngờ rằng sẽ gặp anh ta, ngay sau đó, ông ta cảm giác có chuyện không hay có thể sắp xảy ra.

Với hiểu biết của ông ta về Apollo.

Người này rất ngạo mạn, không để bất kỳ người nào vào trong mắt.

Vì vậy, ông ta nghĩ rằng Apollo sẽ gặp phải bi kịch.

Nếu như người khác đối mặt với Apollo, với sức mạnh của Apollo, ai gặp phải anh ta là người đó xui xẻo, nhưng bây giờ phong thủy luân phiên xoay chuyển, bi kịch thường xảy ra trong tình huống mà đối phương không hề biết.

“Ngôn ngữ anh nói là ngôn ngữ Long Quốc, may mắn là tôi học rộng tài cao, bất kỳ ngôn ngữ nào cũng có liên quan.” Apollo nhíu mày, không ngờ rằng tiếng cường giả Tinh Không nói lại là tiếng Long Quốc.

Vậy mà không nói ngôn ngữ của nước mạnh nhất là nước Tinh Thiêu, thực sự khiến người khác thất vọng.

“Ồ! Tôi nhớ ra anh rồi, lúc đó phi hành gia của nước Tinh Thiêu chính là bị các anh giết chết.”

Apollo thân là cường giả mạnh nhất của nước Tinh Thiêu, đương nhiên có quyền xem video lúc đó, anh ta cũng nhớ rõ những người đó đã giết hại phi hành gia, bây giờ gặp được, sau khi nhìn kỹ càng, anh ta đã nhớ lại.

Bắc Đào lặng lẽ nhìn không lên tiếng.

Ông ta không muốn nói nhiều lời vô ích, để tránh bị đối phương nhận ra thì sẽ có ảnh hưởng đến tình hình sau này của ông ta.

Mục Hạo nhìn đối phương rất kỳ lạ.

Tên này rất yếu.

“Nếu đã như vậy, tôi thân là thần thủ hộ của nước Tinh Thiêu, cường giả mạnh nhất, vậy thì…”

Camera quan sát của Apollo kiểm tra tình hình của đối phương.

Sắc mặt kinh sợ, mắt máy móc vẫn biểu thị không biết y như cũ.

“Mẹ kiếp, chẳng lẽ trang bị của tôi bị hỏng sao.”

Sau đó nghĩ đến tình huống khi đối mặt với Lâm Phàm, anh ta cảm giác mình thực sự có chút nhát gan, lại bị chính mình dọa, hơn nữa điều khiến anh ta có chút khó chịu chính là trang bị có thể dung hợp với anh ta lại tệ như vậy, xem ra sau khi quay về, chắc chắn phải nói với những nhà khoa học đó.

Làm cái trò gì vậy.

...

Đây cũng có thể làm sai cho tôi sao?

“Anh nghĩ gì vậy?”

Mục Hạo đang nhìn và suy nghĩ về dân bản địa kỳ lạ trước mắt, anh ta cũng chưa để đối phương vào mắt.

Apollo giơ hai tay lên, nắm chặt nói: “Tôi dùng đôi tay đã trải qua tu luyện, đôi tay cải tạo khoa học, dạy dỗ cho anh một chút, hãy ghi nhớ, tôi là Apollo thần Thái Dương của nước Tinh Thiêu, là đối thủ của anh.”

Mục Hạo và các con cháu gia tộc nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận