Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1148: Ông Trương lại bắt đầu hành nghề cũ

Ông Trương lại bắt đầu hành nghề cũ

Nghĩ đến tình cảnh trong mơ, anh mới biết thì ra Ý Chí có thể bị người khác kiểm soát, hoàn toàn mất đi tự do, cuối cùng trở thành nô lệ của đối phương.

Nghĩ thôi cũng thấy vô cùng đáng thương.

“Được rồi, chúng ta tiếp tục đi tuần tra thôi.” Lâm Phàm nói.

Ông Trương nói: “Cậu nói chuyện với nó xong rồi sao?”

“Ừm, nói chuyện xong rồi, nói đến rất vui, nó rất biết ơn tôi.”

“Biết ơn cái gì?:

“Ừm, tôi không nô dịch nó, nó vẫn luôn rất tự do.”

“Oh oh.”

Ông Trương vừa hiểu vừa không, cảm thấy những lời Lâm Phàm nói quá cao siêu và khó hiểu, nhưng những chuyện này đều không phải là vấn đề, dù sao cứ giả vờ hiểu là được.

Nhân Sâm giật mình nói: “Chủ nhân, người nói người có thể nô dịch thế giới của Ý Chí sao?”

“Đúng vậy.” Lâm Phàm mỉm cười nói.

Anh không cho rằng đây là chuyện tốt gì, bây giờ cuộc sống của anh rất vui vẻ, hơn nữa cũng không cần phải buộc niềm vui của mình và sự đau khổ của người khác.

Nếu Ý Chí bị anh nô dịch, không có tự do, nhất định sẽ rất buồn.

“Thế mà người lại không nô dịch?”

“Không.”

“Ôi, chủ nhân của ta, đây là một cơ hội lớn đấy. Nếu người có thể nô dịch thế giới của Ý Chí, vậy thì thế giới này sẽ là của người, người sẽ là vị thần duy nhất của cả thế giới này, không gì không thể, động tay một cái là có thể thay đổi rất nhiều nguyên tắc.”

Nhân Sâm vô cùng kinh ngạc.

Rốt cuộc chủ nhân bây giờ của nó là người gì thế này, một cơ hội lớn thế này mà cũng bỏ qua.

“Oh.” Lâm Phàm bình thản đáp.

Anh không bởi vì những lời của Nhân Sâm mà thay đổi suy nghĩ trong lòng, từ đầu đến cuối, anh vẫn như thế.

“Chúng ta đi tuần tra thôi.” Lâm Phàm lặp lại một lần nữa.

Từ từ.

Ánh mắt mà Nhân Sâm nhìn Lâm Phàm có chút thay đổi.

“Thật là không giống.”

Nhân Sâm thì thầm.

Nó biết, nếu bất kỳ cường giả nào gặp chuyện này thì chắc chắn đều sẽ phấn khích đến gương mặt vặn vẹo, kiểm soát được thế giới của Ý Chí, đó là khoác hoàng bào trên người, làm gì cũng thuận lợi, không có ai là đối thủ.

Nắm thế giới của Ý Chí trong tay tương đương với việc không có đối thủ.

Chỉ là Nhân Sâm đâu biết, Thánh địa kiểm soát Ý Chí lúc trước đã bị Lâm Phàm đánh đến tiền liệt tuyến sưng to, cuối cùng chết một cách thê thảm, thậm chí đến bầu trời cũng bị một đấm của anh đánh vỡ.

Cái gì mà có đối thủ hay không.

Đều là do người khác thổi phồng mà thôi.

Ở một góc đầu đường, Tô Hiểu đang cầm điện thoại chém gió với fan của mình.

“Các bạn fan, tôi biết tất cả những gì các bạn muốn biết. Trong trận động đất lớn, nước Tinh Thiêu đã xuất hiện cự thú, bị thiệt hại nặng nề, các bạn đều muốn biết thần thủ hộ của chúng ta có giúp đỡ bọn họ hay không đúng không? Tôi sẽ giúp làm sáng tỏ vấn đề này.”

“Có lẽ các bạn không biết, nhưng tôi sẽ nói cho các bạn nghe. Lâm Thần, thần thủ hộ của chúng ta thường ngày đều đi tuần tra ở đầu đường cùng ông bạn già của anh ấy, một lát gặp được tôi sẽ hỏi giúp các bạn, nhưng tôi không dám đảm bảo có thể gặp được không đâu đấy.”

“Ôi!”

“Nhìn thấy rồi.”

Bây giờ Tôn Hiểu đã trở thành chàng trai có lưu lượng, số người xem đã đứng thứ nhất trên nền tảng. Ngoại trừ lúc livestream vào nửa đêm, khi những cô gái lẳng lơ online, cướp đi fan của anh ta, thì ban ngày anh ta là streamer số một.

Lúc này, anh ta tinh mắt nhìn một cái đã thấy ngay Lâm Phàm.

Đó là khởi đầu của sự bùng nổ.

"Lâm Thần, không ngờ chúng ta lại gặp mặt, hai ta thật sự có duyên, có thể nhận lời để tôi phỏng vấn chứ?" Tôn Hiểu sống rất cởi mở, ẩn giấu bên trong giọng điệu đó là chút thăm dò.

Cho dù bây giờ anh ta là streamer lớn, nhưng mà trước mặt Lâm Phàm cũng không dám kiêu căng, chỉ có thể khẽ thăm dò kiểu tôi có thể phỏng vấn chứ hả.

Lúc nhìn thấy Tôn Hiểu, Lâm Phàm thoáng ngờ vực, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Anh ta là ai?

Mình biết à?

Trong đầu anh đang suy nghĩ, mình đã có từng gặp người trước mặt hay chưa?

Bỏ đi.

Mặc kệ là có gặp qua hay không.

Cũng không có tỏ vẻ quá xa lạ.

"Hóa ra là anh à." Lâm Phàm mỉm cười nói.

"Đúng vậy, chính là tôi." Tôn Hiểu rất kích động, có thể được Lâm Phàm ghi nhớ đã là một loại vinh hạnh cho người khác rồi, mà vinh hạnh này rất may đã gọi tên của anh ta.

Nếu để Tôn Hiểu biết Lâm Phàm vốn dĩ là không nhớ được anh ta là ai.

Chỉ sợ sẽ có thể hộc máu tại chỗ.

Tôi coi anh là Lâm Thần, anh lại không biết tôi là ai, có vô tâm quá rồi không.

Lâm Phàm nói: "Anh nói anh muốn phỏng vấn tôi?"

Tôn Hiểu nói: "Đúng vậy, phỏng vấn ngắn thôi, anh biết đó, tôi là một streamer, có rất nhiều người trên mạng đều hi vọng tôi có thể gặp được anh mà dò hỏi một vài chuyện. Không ngờ số tôi là tốt như vậy, mới ra ngoài thử vận may thôi đã có thể gặp được Lâm Thần anh rồi."

Lời của anh ta nhận được sự phản bác của nhóm bạn trong phòng livestream.

Mẹ kiếp, ngày nào cũng đều tới đường phố đợi.

Hôm nay rốt cuộc người này lại đợi được rồi.

Tôn Hiểu nhìn thấy mấy bình luận trên livestream, lại không hề quan tâm tới, vẻ mặt vẫn bình thản như thể những bình luận trên màn hình đều không có ảnh hưởng gì tới tâm trạng của anh ta vậy.

Bình tĩnh là quan trọng nhất.

"Được, tôi tình nguyện giúp anh." Lâm Phàm mỉm cười nói.

Tôn Hiểu sợ nhất là khi Lâm Thần mỉm cười.

Rõ ràng rất mềm mỏng, nhưng mà nếu nhìn càng lâu sẽ khiến người khác cảm thấy lạnh sống lưng, cứ như cả người đều bị nhìn xuyên thủng qua vậy.

Cảm giác giống như không có mặc quần áo mà đứng trước mấy tên đàn ông béo ú vậy.

Căng thẳng đến sẽ vô thức che chắn lại cái mông.

Cũng không biết phòng bị như thế nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận