Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 213: Khiến tôi dường như trở nên rất hoang mang (2)

Nhưng nó biết rõ quy tắc của một gián điệp, chính là sự hiến dâng. Chỉ có những gián điệp biết hiến dâng mới là nội gián giỏi thật sự.

“Lâm Phàm, lúc nãy tôi có châm cứu cho cậu, cậu có cảm giác gì không?” Ông Trương hỏi.

Lâm Phàm nói: “Cảm giác như được sống lại vậy.”

Ông Trương vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Tôi thật sự lợi hại như vậy sao?”

“Đúng vậy.” Lâm Phàm nói.

Cách giao lưu của họ chính là khen ngợi lẫn nhau, chỉ có khen ngợi mới có thể đi sâu vào trong lòng người.

Lâm Phàm bẻ cổ, kêu lên một tiếng, cố định lại cái băng giữ cổ bị rơi ra. Anh mỉm cười nhìn cô bé ở giường bên cạnh.

“Lâu rồi không gặp.”

Mỉm cười nhìn chăm chú vào đối phương, ánh mắt trong veo.

Lúc cô bé cười, hai mắt híp lại thành hình trăng non: “Chào anh trai.”

Đối với cô bé, nụ cười của anh rất ấm áp, giống như mặt trời vậy, ấm áp và tươi sáng.

Trương Hồng Dân tránh người sang một bên.

Mời ân nhân tuỳ ý nhìn con gái tôi.

Chỉ cần không phát bệnh, có nhìn cả đời tôi cũng ủng hộ.

Đây cũng là điều duy nhất có thể làm vào lúc này.

Nếu như có thể dùng cách này để báo đáp ân nhân, anh ta có thể để ân nhân nhìn đến sáng mai.

Bộ phận đặc biệt.

“Vậy mà vẫn chưa chết?”

Người đàn ông một mắt nhận được điện thoại từ bệnh viện, choáng váng hết cả người.

Bỏ suy nghĩ này ra sau đầu, sao lại có thể có suy nghĩ này chứ.

“Rốt cuộc họ tu hành thế nào vậy?”

Người đàn ông một mắt im lặng suy nghĩ. Kiểm tra cơ thể cho Lâm Phàm, số liệu trên mọi phương diện đều giống như người bình thường, nhưng những việc đã làm có thể là việc mà người bình thường làm được không?

Nếu thật sự là người bình thường, thì hiện giờ anh đang nói chuyện phiếm với Hách Nhân, sau đó gói lại nhiều nhất là năm trăm tệ, gửi vòng hoa, thương tiếc, thương tiếc.

Sau đó.

Người đàn ông một mặt đi đến cửa hàng hoa quả mua một giỏ hoa quả tươi, sau khi cò kè mặc cả một hồi, mới đi đến bệnh viện thăm bọn họ, không nói gì nhiều, chỉ động viên vài câu, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, bộ phận chờ cậu quay lại.

Đương nhiên.

Ông ta cũng gặp Lưu Khải, thành viên mới, vẫn đang nằm viện.

Hồi phục rất tốt.

Mười ngày nữa là có thể xuất viện. Người đàn ông một mắt vốn định lặng lẽ rời đi. Gặp thêm một người, không phải là muốn mua thêm một phần hoa quả, nhưng không còn cách nào khác, Lưu Khải đã nhìn thấy ông ta rồi, ông ta chỉ có thể mỉm cười mà bước vào, động viên mấy câu.

Lưu Khải cảm động đến nỗi sắp khóc luôn rồi.

Vốn nghĩ sẽ không có ai quan tâm đến những người mới như cậu ta. Sao có thể nghĩ đến việc thủ lĩnh của bộ phận đặc biệt lại đích thân đến thăm cậu ta. Tuy không mang theo quà, nhưng lần ghé thăm này hoàn toàn thu phục được Lưu Khải.

Những người trẻ tuổi dễ thỏa mãn như thế đấy.

Bởi vì người đàn ông một mắt không thể trốn tránh được, lại gần hỏi thăm một chút, lại làm cho Lưu Khải mừng rỡ đến thế.

Quả nhiên, người có vị trí cao thì luôn được hoan nghênh như vậy.

Trong phòng làm việc.

Kim Hoà Lị đi giày cao gót, ưỡn ẹo bước vào: “Tôi nghe nói thành viên mà ông mới lôi kéo về bộ phận đặc biệt bị sét đánh nhập viện rồi?”

Cô ta vẫn luôn điều tra bối cảnh của hai thành viên đó.

Nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Mọi thông tin đều bị người đàn ông một mắt chặn lại.

“À, không phải bị sét đánh, mà là xảy ra một vài sai sót trong quá trình tu luyện mà thôi.” Người đàn ông một mắt mỉm cười nói.

Kim Hoà Lị nhìn người đàn ông một mắt, giống như là đang nói, ông coi tôi là con ngốc đấy à?

Ông nghĩ rằng tôi sẽ tin lời nói dối của ông sao?

“Tôi sẽ tự mình điều tra dần.” Kim Hoà Lị cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như cô ta nghĩ. Trước đây chưa từng có suy nghĩ như vậy, cho đến khi phát hiện chuyện này, cô ta mới cảm thấy có gì đó không hợp lý.

Cô muốn đến bệnh viện điều tra. Những người nằm viện đều phải đăng ký, biết đâu có thể có được tin tức hữu ích từ đâu đó.

Người đàn ông một mắt nói: “Đừng điều tra nữa. Tôi chỉ có thể nói với cô rằng, họ không có vấn đề gì hết.”

“Bây giờ tôi đang nói chuyện rất nghiêm túc với ông đấy.”

Ông ta biết Kim Hoà Lị đang nghĩ gì.

Ông ta giả vờ như đang rất nghiêm túc, không phải vì ông ta giận, mà là vì không muốn để Kim Hoà Lị tiếp tục điều tra nữa. Nếu như điều tra ra hai người ông ta đưa về là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn thì mất mặt quá.

“Tôi biết rồi.” Kim Hoà Lị quay người rời đi. Rốt cuộc “biết” mà cô ta nói là có ý gì?

Người đàn ông một mắt biết, rất có khả năng Kim Hoà Lị sẽ đi điều tra.

Mà hiện tại người biết rõ thân phận của bọn họ không nhiều.

“Bệnh viện.”

Ông ta nghĩ đến thủ đoạn của Kim Hoà Lị, rất có thể sẽ đến bệnh viện điều tra. Với chút tiếng tăm của họ ở bệnh viện, có rất nhiều bác sĩ quen biết họ. Sau đó ông ta lấy điện thoại ra, gọi thẳng đến bệnh viện.

Không có ý gì khác.

Chỉ là dùng quyền lực chèn ép phía bệnh viện một chút, để họ chú ý hơn một chút, đừng làm càn quá, trong lòng phải biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Gần đây công việc của ông ta rất nhiều. Phía tổng bộ muốn ông ta qua đó, ông ta đã đồng ý với họ từ lâu rồi, sẽ chơi kế điệu hổ ly sơn, các người muốn đi gây chuyện, vậy tôi sẽ làm như không biết gì cả.

Thế thì để xem ai có thể chống đỡ được đến cuối cùng.

Ông ta có thể nói một cách chắc chắn.

Một khi ông ta rời khỏi thành phố Diên Hải, thì thật sự đã giẫm vào cái bẫy của họ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận