Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 114: Ông Chủ Tiệm Tạp Hóa Đáng Thương

Ông Chủ Tiệm Tạp Hóa Đáng Thương

Tỉ như hắn bây giờ, nằm ôm điện thoại xem chương trình giải trí, thỉnh thoảng lại nhón một miếng bánh ngọt đặt ở tủ bên cạnh lên ăn, cuộc sống như vậy chính là mỹ mãn.

Có thể được nhận vào làm bảo an của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn chính là việc may mắn nhất của Tiêu Khải.

Ban đầu hắn còn cho rằng đây là một công việc rất nguy hiểm, nhưng về sau mới phát hiện thì ra công tác rất nhẹ nhàng, bình thường cơ bản đều không có chuyện gì.

Hắn đã làm ở đây năm năm.

Hắn đem quãng thời gian năm năm tươi đẹp nhất trong thanh xuân cống hiến ở đây, chưa từng hối hận, thậm chí còn có chút đắc ý, coi như tương lai có đổi việc khác thì trên bản lý lịch, kinh nghiệm làm việc ở chỗ này cũng có thể giúp hồ sơ của hắn trông đẹp mắt hơn rất nhiều.

Ta đã có thể bảo vệ trật tự trị an của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn hơn năm năm.

Liền muốn hỏi một chút, còn có địa phương nào tuyển bảo vệ gác cổng mà ta không xứng?

“Khuya rồi, đi ngủ thôi.”

Tiêu Khải tắt điện thoại di động, từ trong ngăn kéo lấy ra một cặp mắt bằng giấy dán được vẽ rất thật, sau đó cẩn thận dán lên mí mắt mình.

Thứ đồ chơi này tương đối bá đạo, có thể giúp hắn trông như vẫn đang mở mắt trừng trừng nhìn người khác.

Phát minh này của hắn đã từng được Hách viện trưởng khen ngợi.

Tuổi trẻ thật tốt, đầu óc linh hoạt, có nhiều ý tưởng, biện pháp tốt như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được.

Tiêu Khải dựa vào thành ghế, hô hấp dần dần trở nên nhẹ nhàng.

Cơn gió huyên náo bên ngoài đã ngừng, mà Tiêu Khải cũng đã sớm tiến vào trong mộng đẹp.

Ban đêm thật sự rất yên tĩnh.

An tĩnh đều nỗi còn có thể nghe được tiếng côn trùng rả rích trong bụi rậm.

Bên ngoài cửa sổ phòng bảo vệ bỗng có hai cái đầu lò dò nhô lên, bọn hắn cẩn thận quan sát tình huống bên chỗ Tiêu Khải, sau đó nhỏ giọng thì thầm với nhau.

"Hắn ngủ rồi."

"Vậy chúng ta có thể vụng trộm rời đi."

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu giữ nguyên tư thế ngồi xổm, khó nhọc từng bước từng bước lén lút trốn đi, thuận lợi rời khỏi cổng bệnh viện mà không hề phát ra một điểm động tĩnh.

….

Trong hành lang.

Tôn Năng tiếp nhận giao ca trực với Lý Ngang, hắn cẩn thận đi quan sát tình huống trong mỗi một gian phòng bệnh. Đôi mắt của Tôn Năng rất lớn, người bình thường nhìn thấy hắn, ấn tượng đầu tiên đều sẽ khen mắt hắn thật to.

Tôn Năng dừng lại ở ngoài cửa phòng bệnh 666.

Hắn chiếu đèn pin vào trong phòng, tuy rằng không nhìn thấy người, nhưng có thể nhìn thấy chăn mền phồng lên rõ rệt, hẳn là một già một trẻ kia trốn ở trong chăn ngủ vùi rồi.

Tôn Năng phì cười.

Thói quen đi ngủ như vậy kể ra cũng giống hắn.

Thế nhưng khi nghĩ đến hai người kia là bệnh nhân tâm thần thì Tôn Năng không khỏi dở khóc dở cười. Giống mình ư? Lời này nghe thật sự là không xuôi tai chút nào.

Hắn không chút hoài nghi gì, bình tĩnh tiếp tục đi lòng vòng tuần tra.

….

Trên đường phố.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đã đi bộ được một lúc lâu.

"Ta mệt mỏi quá." Trương lão đầu than thở.

"Ta cõng ngươi." Lâm Phàm ngồi xổm xuống trước mặt lão Trương, quay đầu lại nói.

"Ngươi có mệt không?"

"Không đâu."

"Ừm!"

Lão Trương nằm nhoài lên lưng Lâm Phàm, hai tay nắm lấy bả vai hắn.

Trên đường phố thưa thớt người qua lại, ngẫu nhiên có một người đàn ông say rượu đi ngang qua, trông thấy hai người cõng nhau mà đi thì sẽ ỷ vào men say, chỉ tay vào bọn họ hùng hùng hổ hổ kêu gào.

Sau đó gã say nọ lảo đảo bước chân chệnh choạng rời đi.

"Lâm Phàm, bây giờ chúng ta sẽ đi thẳng tới bệnh viện sao?" Trương lão đầu hỏi.

"Ngày mai chúng ta hãy qua đó." Lâm Phàm trả lời.

"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?" Trương lão đầu lại hỏi.

Lâm Phàm nghĩ nghĩ, sau đó cười đáp: "Chúng ta đi tìm vị tỷ tỷ tốt bụng kia đi."

Hắn vẫn còn nhớ kỹ phương hướng, cũng biết rõ làm sao để đi được tới nhà nàng ta.

Bên ngoài cửa hàng tạp hóa.

Lâm Phàm cõng lão Trương đứng ngay cửa ra vào, hắn nhìn một vòng đồ vật bên trong tiệm, lòng thầm nghĩ đi tay không qua khẳng định là không được, ít nhất cũng phải mua một hộp sữa bò.

Chủ cửa hàng tạp hóa là một vị nam tử trung niên, ban đêm khách nhân rất ít, thỉnh thoảng sẽ có người đi vào mua một gói thuốc lá, nếu như không có gì đặc biệt thì thường thường tầm ba bốn giờ ông sẽ đóng cửa.

Ông đang ngồi trong quầy thu ngân lướt điện thoại di động, đúng lúc ấy bỗng dưng ông lơ đãng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa lớn, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền bị dáng đứng lù lù của bọn họ làm cho sợ hãi, kém chút đã hét lên.

Hơn nửa đêm tự dưng lại đứng nhìn chằm chằm vào cửa hàng của người ta, hơn nữa còn chẳng động đậy chút nào.

Đây là muốn hù chết người à?

Một tay lão bản vẫn cầm điện thoại, một tay khác thì lặng lẽ vói vào trong tủ, nắm chặt lấy một con dao, nếu như hai người bên ngoài kia dám làm loạn, ông ta chắc chắn sẽ rút dao ra đập lên mặt bàn, giận dữ quát lớn: "Cút cho ta!"

Bỗng dưng ánh mắt ông chú ý tới trang phục của hai người.

Nhìn có điểm gì đó là lạ so với người bình thường.

Hơn nữa thoạt trông còn hơi quen mắt.

Chỉ là ông quên béng mình đã bắt gặp bộ trang phục này ở đâu.

Ngay trong lúc lão bản còn đang miên man suy nghĩ tới chuyện quần áo, thì Lâm Phàm cõng theo lão Trương đã chậm rãi đi vào. Chủ cửa hàng siết chặt con dao trong tay, còn may mà có cái tủ bên trên che chắn, giúp cho sự hoảng loạn của ông không tới nỗi phơi bày hết ra trước mắt hai người bọn họ.

Nào ngờ hai người khách kỳ lạ kia rảo một vòng quanh cửa hàng nhỏ xíu của ông xong, liền cầm lấy một hộp sữa bò và một cây lạp xưởng hun khói đặt lên quầy.

"Lão bản, bao nhiêu tiền?"

"55 đồng."

Lâm Phàm móc ra ba tờ tiền nhăn nhúm từ trong túi quần rồi đưa cho lão bản.

Tính tiền xong xuôi, hắn xách theo hộp sữa và cây lạp xưởng rồi lại cõng lão Trương lên, chậm rãi rời khỏi.

Chủ cửa hàng nhìn theo bóng lưng của bọn họ, trông thấy hàng chữ in phía sau quần áo của cả hai thì không khỏi giật mình.

Má nó!

Thế mà lại là bệnh nhân tâm thần của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Vừa mới, hắn vậy mà muốn xuất ra khảm đao dọa lùi bọn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận