Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 217: Bao nhiêu công sức của Lưu Ảnh đều đổ sông đổ bể (2)

Trong tay ông Trương đang cầm cây châm cuối cùng, vút một tiếng, cây châm đâm xuống.

Cây châm thứ mười ba!

Rầm!

Lưu Ảnh trực tiếp ngã quỵ xuống mặt đất.

Ông Trương ngẩng đầu, ánh mắt bình thản nhìn y tá đang đứng ở cửa, giọng nói trầm thấp:

“Cô muốn thử một lần không?”

Lời hỏi thăm rất thân thiện, nguyện ý dùng những gì tôi học được cả đời để đem lại hạnh phúc cho dân chúng.

Hô hấp của y tá Trương dần trở nên dồn dập, ngồi bệt xuống đất, tiếng thét chói tai đến đau lòng:

“A!”

“Giết người.”

Bác sĩ và y tá nghe thấy tiếng hét thảm thiết này liền nhìn về phía đó, kia không phải là phòng của bệnh nhân tâm thần sao, vội vàng chạy tới, trong lòng cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng là bệnh nhân tâm thần giết người đó.

Hai tay y tá Trương ôm lấy đầu, tinh thần đã chịu phải cú đả kích cực lớn.

“Bệnh nhân tâm thần giết người, tôi tận mắt trông thấy.”

Cô ta bị dọa tới thảm thương.

Một y tá ban đầu rất tự tin vốn dĩ muốn kết bạn với người bệnh, nhưng lại không ngờ được còn chưa kịp kết bạn thì ngược lại đã tự dọa chết mình.

“Cô không sao chứ?” Lâm Phàm đứng ở trước mặt y tá muốn đỡ cô ta lên.

Y tá Trương trông thấy nụ cười của Lâm Phàm lại lần nữa hét thất lên, quần liền ướt, lập tức chạy ra xa, vừa chạy vừa kêu cứu mạng.

Lâm Phàm gãi đầu.

“Kỳ quái.”

Lý Lai Phúc đang hưởng thụ vinh dự mà các chức vị viện trưởng đem lại, nhàn rỗi xem vòng bạn bè, hiện giờ ông ta chỉ cần đăng một tin trên vòng bạn bè liền nhận được vô số lượt like, nhưng điều ông ta chờ mong nhất chính là Hách Nhân có thể bình luận cho ông ta một câu:

Viện trưởng Lý trâu bò!

“Viện trưởng, đã xảy ra chuyện, có bệnh nhân tâm thần giết người.” Một y tá không hiểu rõ chạy tới nói.

Cô ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà tin vào lời đồn, cuối cùng trở thành người tung lời bịa đặt.

Lý Lai Phúc nghe vậy, sửng sốt không nói được lời nào, vội vàng chạy vào khu nằm viện.

Trong lòng cầu nguyện.

Ngàn vạn lần đừng có ai mất mạng, tôi vừa mới trở thành viện trưởng chưa được bao lâu mà đã có ai giết người rồi, như vậy thì xong đời rồi, ông ta lúc đi trên đường nghĩ vậy giận tới mức như muốn vả vào miệng mình.

Có phải trở thành viện trưởng xong liền bắt đầu lơ mơ rồi không.

Chính là trước đây bệnh nhân vừa mới khỏi bệnh.

Ông ta không hề nghĩ ngợi gì liền tự mình lái xe đưa bọn họ trở về, đừng nói chỉ đưa một người, cho dù có là một người thì cũng không thể làm vậy.

Nở mũi với kiến thức sâu rộng của mình.

Lý Lai Phúc đang chuẩn bị tự hỏi lại bản thân mình và suy ngẫm về những sai lầm mà mình mắc phải.

Đi được nửa đường ông ta liền trực tiếp vào phòng giải phẫu.

Vừa mới đi vào phòng giải phẫu.

“Viện trưởng, triệu chứng của người bệnh ổn định, chỉ là đang hôn mê thôi.”

“Kiểm tra sóng điện não.” Lý Lai Phúc ra lệnh nói.

“Rõ.”

Các bác sĩ ở đây đều đạt tới cấp độ chuyên gia, vì sao bọn họ lại có năng lực như vậy, việc này là do họ luôn nỗ lực hơn bình thường, đồng thời sự cống hiến của Lâm Phàm cũng rất lớn.

Phẫu thuật thông thường khó có thể thỏa mãn bọn họ, chỉ có cái loại người tài giỏi thích tìm chết như Lâm Phàm mới có thể khiến họ cảm thấy có tính khiêu chiến.

Một vị bác sĩ chuẩn bị kiểm tra sóng điện não cho Lưu Ảnh, trông thấy mấy sợi tóc trên đầu anh ta cảm thấy có hơi vướng víu, vốn định lấy dụng cụ cạo bớt, nhưng vừa thấy chỉ có mất cây thì sao cần phải phiền phức như vậy, trực tiếp cạo sạch cho anh ta.

Bác sĩ vừa lòng gật gật đầu, như vậy tốt hơn nhiều.

Trong phòng bệnh.

Ông Trương không hiểu vì sao mấy người đó lại muốn đưa Lưu Ảnh đi, thật ra anh ta không có chuyện gì, chỉ cần ngủ một giấc là được, đợi tới sáng hôm sau tỉnh lại thì mọi thứ đã tốt hơn.

“Lâm Phàm, có phải bọn họ hiểu lầm chúng ta rồi hay không?”

“Có thể là vậy.”

“Vậy sao bọn họ lại không nghe chúng ta giải thích?”

“Có lẽ là họ không nghe thấy.”

Hai người bọn họ vừa nói chuyện vừa phân tích tình huống.

Yêu quái gà trống thành thành thật thật ngồi xổm ở đó, má ơi, quá khủng bố, thật sự quá hối hận khi chọn hai con người này, nó nằm vùng cũng không phải quá thoải mái.

Trương Hồng Dân còn không dám thở mạnh một tiếng, ân nhân là ân nhân, bệnh nhân tâm thần là bệnh nhân tâm thần.

Vừa nãy anh ta tận mắt trông thấy.

Thật sự quá khủng bố.

“Anh xem chúng tôi có làm sai không?” Lâm Phàm hỏi Trương Hồng Dân.

“Không có”

Trương Hồng Dân quyết đoán trả lời, tôi và các anh vĩnh viễn đứng chung một chiến tuyến, anh nói cái gì thì là cái đó, tuyệt đối sẽ không phản bác lại anh một chữ, thậm chí nói không chút do dự nào.

“Haiz!”

“Tôi cũng cảm giác không có làm sai.”

Lâm Phàm buông tay, sau đó vỗ nhẹ lên bả vai ông Trương: “Không cần tủi thân, kỹ thuật châm cứu của ông rất lợi hại, nếu có trường học nói ông nhất định sẽ trở thành giáo viên, vậy thì bọn họ chẳng hiểu biết gì về năng lực của ông cả.”

Ông Trương gật gật đầu, tâm trạng tốt hơn rất nhiều: “Ừ, tôi cũng cho là như vậy, nhất định là do bọn họ không hiểu.”

“Hiện giờ ông có mệt không?”

“Có hơi mệt.”

“Vậy nằm một lát đi.”

“Được nha.”

Hai người nằm chung trên một chiếc giường bệnh, nhìn hoa bản, sau đó nhắm mắt lại, dần dần liền có tiếng ngáy truyền tới.

Thật ngưỡng mộ!

Trương Hồng Dân thật sự ngưỡng mộ bọn họ, làm ra chuyện như vậy mà vẫn có thể ngủ được, bệnh nhân tâm thần không hổ là bệnh nhân tâm thần, loại năng lực này vốn dĩ người bình thường không thể nào có được.

“Ba ơi, anh hai làm sao vậy?” Cô bé hỏi.

“Suỵt!” Trương Hồng Dân làm động tác im lặng, cẩn thận nói: “Đừng đánh thức hai người đang ngủ kia, nghe lời nhé?”

Cô bé gật đầu, học động tác của ba mình.

“Vừa nãy anh hai hẳn là rất mệt, chúng ta đọc sách đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận