Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 113: Ta Chỉ Mượn Tạm Mà Thôi, Nhất Định Sẽ Trả Lại (2)

Ta Chỉ Mượn Tạm Mà Thôi, Nhất Định Sẽ Trả Lại (2)

Lý Ngang nhìn thấy tin nhắn của nữ thần liền hưng phấn tới nỗi kém chút đã nhảy dựng lên, đây là mở đầu hoàn mỹ tới cỡ nào chứ.

Y cố gắng kiềm chế lại tâm tình, vội vàng hồi đáp.

« Lý Ngang: Tạ ơn mỹ nhân đã quan tâm, ta không có sinh bệnh. »

Nhìn thấy nữ thần quan tâm mình như vậy, trái tim y sắp mềm nhũn rồi, thì ra nhân sinh vẫn luôn tràn ngập kinh hỉ như thế. Có lẽ nữ thần đối với y có một loại hảo cảm khó nói thành lời đi.

Nếu như y cứ tiếp tục cố gắng, ắt hẳn cuối cùng cũng sẽ có một ngày có thể đánh động được tới trái tim của nữ thần.

Ngay trong lúc Lý Ngang đang ảo tưởng về một tương lai tươi sáng bên cạnh mỹ nữ thì bỗng có người vỗ vỗ vào bờ vai y.

Lý Ngang giật mình tỉnh táo lại, không vui nói: "Tôn Năng, ngươi. . ."

Thấy rõ người tới là ai, Lý Ngang liền ngậm miệng lại, trái tim thiếu điều nhảy vọt lên đến tận cuống họng.

Hai người bệnh tâm thần nguy hiểm nhất đang đứng ở trước mặt y, trên mặt còn treo nụ cười tươi rói, thế nhưng ngàn vạn lần y không được để nụ cười như thế làm cho mê hoặc.

Đó là tín hiệu sắp sửa có nguy hiểm xảy ra.

"Các ngươi có chuyện gì không?" Lý Ngang bày ra thái độ ôn hòa nhất để hỏi chuyện.

"Không có gì." Lâm Phàm đáp.

"Không có gì." Trương lão đầu hùa theo.

Lý Ngang nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, chuẩn bị tốt tư thế để tùy thời bỏ chạy, chỉ cần bọn họ biểu hiện ra một chút động tác có tính công kích, y sẽ lập tức bắn vọt ra xa trăm mét, y tính cả rồi, chỉ cần mất khoảng mười giây mà thôi.

Y không có bất kỳ kinh nghiệm giao lưu nào với các bệnh nhân tâm thần, thế nên y nhất định phải cẩn thận đề phòng.

Lâm Phàm lấy quả tạ từ trong đũng quần ra.

Lý Ngang nơm nớp lo sợ, trong đầu huyễn tưởng ra rất nhiều hình ảnh, chẳng hạn như Lâm Phàm sẽ nhấn y xuống mặt đất, còn Trương lão đầu thì sẽ cầm tạ nện lên trên đầu y.

Nghĩ đến hình ảnh kia, Lý Ngang liền không rét mà run.

Tôn Năng, ngươi ở đâu? Mau tới đây giúp ta cản tai ương đi.

Hai vị bệnh nhân tâm thần sắp làm thịt ta rồi!

Lý Ngang không nói gì, trước khi làm rõ ràng tình huống của một già một trẻ trước mắt, y quyết định một câu cũng sẽ không nói.

"Ngươi có tiền không?" Lâm Phàm hỏi.

Hai mắt Lão Trương mong đợi nhìn đối phương.

Lý Ngang nuốt nước miếng.

Doạ dẫm, đây chắc chắn chính là doạ dẫm, cho tới bây giờ chỉ có Lý Ngang ta chiếm tiện nghi của người khác chứ không có ai dám can đảm chiếm tiện nghi của ta đâu.

Nhưng đối phương không phải là người bình thường, đối phương là bệnh nhân tâm thần.

Y không dám làm càn.

Lý Ngang rút mấy tờ tiền giấy cùng vài đồng xu lẻ từ túi quần phía sau ra đưa qua cho Lâm Phàm.

"Ta chỉ có 127 đồng."

Lâm Phàm đưa tạ cho Lý Ngang, sau đó cẩn thận cất tiền vào túi quần. "Bằng hữu của ta đang nằm viện, bọn ta muốn đi thăm y, thế nhưng ta không có tiền mua lễ vật, cho nên ta đem tạ thế chấp cho ngươi, xem như mượn ngươi vậy, về sau ta sẽ trả lại ngươi."

"Không cần, không cần."

Lý Ngang vội vàng khoát tay, có thể tiêu chút tiền lẻ này mà giải quyết được sự tình trước mắt thì y tình nguyện chi tiền. Y còn muốn an ổn ở lại bệnh viện tâm thần kiếm miếng cơm ăn, không cần thiết phải đôi co vài đồng bạc với Lâm Phàm.

Nể tình ta đã đưa tiền cho các ngươi, coi như tha cho ta một mạng có được hay không?

Ta mới mất đi bạn gái cách đây không lâu, tâm tình rất tệ a.

"Cầm đi." Lâm Phàm nghiêm túc nói.

Lý Ngang bị ngữ điệu của đối phương dọa cho giật mình, chỉ đành nghe theo cầm lấy cục tạ.

Lâm Phàm cùng lão Trương liếc nhìn nhau, lộ ra nụ cười xán lạn, bọn hắn rốt cục cũng có tiền để đi thăm hỏi bằng hữu rồi, mặc dù không nhiều, nhưng nhiêu đây vẫn đủ để mua một ít gì đó.

"Vậy có thể đưa lại cho ta hai đồng được không, tối ta còn đi xe buýt về nhà." Lý Ngang dè dặt hỏi.

"Đây." Lâm Phàm lấy ra hai đồng tiền xu đưa qua cho y, "Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ trả lại tiền, xưa nay chúng ta chưa từng thiếu tiền người khác."

Lý Ngang cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận tiền xu.

Lúng túng mỉm cười.

Trả tiền sao?

Ta không mong đợi gì đâu, các ngươi vui vẻ là được rồi, nếu như có thể nhớ kỹ ân tình này, tốt nhất là đừng bao giờ làm gì tổn thương ta, ta vẫn còn bóng ma tâm lý trước đây đó.

….

Trong phòng bệnh.

"Bây giờ làm sao đi thăm Lưu Khải được?" Lâm Phàm nhíu mày nêu ra vấn đề.

"Ngoài cổng có người xấu trông coi, bọn hắn sẽ không để cho chúng ta rời đi." Trương lão đầu nhớ lại chuyện trước đây mà không khỏi rùng mình, "Trước kia ta từng trông thấy có người lén đi ra ngoài, hắn chạy rất nhanh, sau đó những người xấu liền cầm cây gậy thật to đuổi theo ở phía sau, cũng không lâu lắm liền đem hắn lôi trở về."

"Thật đáng sợ!"

Lão Trương sợ hãi rụt đầu, đây là một đoạn ký ức khủng bố mà ông mãi mãi không quên được.

Lâm Phàm nắm bả vai lão Trương, động viên ông: "Đừng sợ. Ta sẽ nghĩ biện pháp. Có ta ở đây, ngươi sẽ không bị bất luận kẻ nào khi dễ."

Lão Trương gật gật đầu, được Lâm Phàm an ủi như thế, rất nhanh ông liền bình tĩnh trở lại.

Không khí trong phòng trở nên ấm áp, hòa thuận. . .

Quả nhiên, có hảo bằng hữu ở bên an ủi sẽ khiến tâm trạng con người ta trở nên tích cực hơn hẳn.

Ban đêm!

Hôm nay trời nổi gió lớn.

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn không có chút nào yên tĩnh.

Ngay chỗ gác cổng.

Tiêu Khải đang ôm điện thoại xem gameshow truyền hình.

Năm nay hắn đã hai mươi lăm tuổi, nhưng hắn không có bao nhiêu dã tâm, chỉ cần có một gian phòng nhỏ, một cái điện thoại được sạc đầy pin cũng đủ để Tiêu Khải vượt qua nhân sinh nhàm chán.

Dĩ nhiên có không ít người trẻ tuổi chỉ tay lên trời mà nói: Về sau ta nhất định phải sở hữu gia tài bạc triệu, trái ôm phải ấp mỹ nữ, ở biệt thự sang chảnh, lái siêu xe, ăn sơn hào hải vị, uống rượu mạnh nhất, chơi nữ nhân xinh đẹp nhất. . .

Hắn đối với mấy lời này đều khịt mũi coi thường, cho là không thực tế.

Hạnh phúc cùng khoái hoạt thường thường đều là những việc đơn giản nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận