Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 631: Tôn Hiểu tìm đường chết, thần thoại về núi Trường Bạch

Tôn Hiểu tìm đường chết, thần thoại về núi Trường Bạch

Si nói: “Được, nếu đã như vậy, vậy thì cứ giao hẹn như vậy. Và tao cũng nhắc nhở mày, chú ý tình hình các nơi nhiều một chút, có lẽ đó sẽ là bắt đầu của cơ hội, có thể có được hay không, thì thật sự phải xem vận may rồi.”

Vừa dứt lời.

Si trực tiếp rời khỏi đây, đi một cách vội vã và mạnh mẽ.

Ông cụ Từ thở dài một hơi.

Cảm thấy áp lực thật lớn.

Sau đó, ông ta lập tức thông báo với Độc Nhãn Nam, bảo ông ta trong thời gian này, nhất định phải trông Lâm Phàm cho tốt. Có lẽ yếu tố quan trọng để có thể giải quyết chuyện này hay không thật sự phải dựa vào anh.

Cùng lúc đó.

Sự tồn tại của hội Ám Ảnh cũng là việc mà ông ta khá lo lắng. Sự xuất hiện của hội Ám Ảnh có lẽ sẽ có sự ảnh hưởng rất lớn đến loài người, không ai biết hội Ám Ảnh có liên lạc với những người khách bí ẩn kia không.

Sau đó gài bẫy để tiêu diệt loài người.

Đó đều là những việc rất có khả năng.

Chỉ hy vọng…

Đừng bị ông ta đoán trúng.

Dưới lầu bộ phận đặc biệt.

“Lâm Phàm, cậu sao vậy?” Ông Trương hỏi.

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn bầu trời nơi xa: “Tôi cảm thấy có rất nhiều hơi thở rất mạnh, đó đều là của cường giả.”

“Có sao?”

“Có.”

“Vậy có phải chúng ta cần phải đi tìm bọn họ không?”

“Không cần, hơi xa, vẫn nên đợi một thời gian nữa đi.”

Vẻ mặt nghiêm nghị của Lâm Phàm cũng không thu hút được sự chú ý của ông Trương.

Ông Trương và anh là kiểu người luôn luôn vui vẻ.

Rất ít khi buồn vì chuyện gì.

“Lâm Phàm, ông Trương.”

Trong khi họ đang trò chuyện, Độc Nhãn Nam đứng ở cửa và gọi tên hai người họ, đối với Độc Nhãn Nam mà nói thì bây giờ ông ta chỉ có thể dựa vào Lâm Phàm.

Ai bảo Lâm Phàm là cao thủ số một Long Quốc làm gì.

Đối mặt với những vị khách bí ẩn này, thực lực của những người ở đây chắc chắn không phải là đối thủ của họ, vì vậy cần phải có Lâm Phàm đến giải quyết đối phương.

Văn phòng.

Kim Hòa Lị cũng ở đây, vẫn ăn mặc rất gợi cảm, bất kỳ người đàn ông bình thường nào cũng sẽ chăm chú nhìn một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, dùng những từ ngữ tương đối thô tục để hình dung cô ta.

Đó là... Hận không thể lập tức cho nó vào trong.

“Đây là tài liệu vừa được thu thập.” Kim Hòa Lị đưa tài liệu đến trước mặt Độc Nhãn Nam.

Độc Nhãn Nam gật đầu, cầm tài liệu lên và cẩn thận xem xét.

"Người bí ẩn thường xuất hiện ở các ngọn núi lớn?"

Kim Hòa Lị đỡ kính và nói: "Đúng vậy, căn cứ vào việc điều tra, rất nhiều người bí ẩn đã xuất hiện ở các ngọn núi lớn, không biết rốt cuộc họ muốn làm gì, có điều gần đây vừa phát hiện những người đó xảy ra xung đột với Tà Vật."

Độc Nhãn Nam biết những người đó muốn làm gì.

Ngô Thắng có nói với ông ta.

Bọn họ muốn mượn sức của Ngô Thắng để đến thế giới loài người.

Ngô Thắng rõ ràng không muốn như vậy, sau khi suy nghĩ về nó, anh ta có thể hiểu rằng đối phương cũng đến từ một nơi bí ẩn, bọn họ có thể nói những điều này với anh ta đã là vô cùng có thiện ý.

Mà anh ta lại như vậy.

Chính là muốn thử vận may, anh ta không nói, đối phương không nói, ai có thể biết được, nếu như thành công, chẳng phải là một giao dịch có lợi hay sao.

Nghĩ kỹ lại cũng có chút xao động.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Lâm Phàm hỏi.

Độc Nhãn Nam nói: "Cậu biết đấy, loài người chúng ta đang gặp phải đe dọa, rất nhiều cường giả từ vũ trụ đến đây, bây giờ đã đến thời điểm quan trọng giữa sự sống và cái chết."

"Cậu chính là hy vọng của chúng tôi."

Theo lời nói của ông ta thì bây giờ Lâm Phàm chính là hy vọng duy nhất, dựa vào nhiều lần đánh nhau cho thấy nếu ngay cả Lâm Phàm cũng không thể đối phó với bọn họ thì coi như mọi chuyện hết hy vọng rồi.

Lâm Phàm nói: “Tôi đã cảm nhận được hơi thở của cường giả, tôi vô cùng mong chờ có thể đấu với bọn họ một trận.”

Tà Vật Công Kê chuyển động.

Lại nghe thêm được một bí mật.

Bây giờ nó không phải là một Tà Vật Công Kê bình thường mà là một Tà Vật Công Kê biết rất nhiều bí mật của con người, nếu bây giờ nó trở về với đám Tà Vật thì mức độ đóng góp của nó chắc chắn phải vô cùng to lớn.

Nghĩ đến đó... Tà Vật Công Kê lại chìm vào giấc mộng đẹp đẽ của nó.

Thật là thoải mái.

“Cậu có thể đánh bại bọn họ không?” Độc Nhãn Nam hỏi.

Lâm Phàm nói: "Chưa từng giao đấu qua, nhưng tôi luôn xem trọng đối thủ của mình, vì vậy tôi nghĩ có thể là 50-50."

Nghe Lâm Phàm nói như vậy, Độc Nhãn Nam có chút thất vọng, tỷ lệ thắng rất thấp, ông ta là muốn nghe Lâm Phàm nói hoàn toàn không có vấn đề, đây là lời nói khiến ông ta yên tâm nhất.

Nhưng không ngờ nó chỉ là 50-50.

Mặc dù ông ta đã ở bên Lâm Phàm một thời gian, ông ta vẫn không nhận ra rằng Lâm Phàm thực ra là một người rất khiêm tốn.

"Tôi hy vọng tất cả đều bình an." Độc Nhãn Nam nói.

Ông Trương nói: "Tất cả đều bình an."

Lâm Phàm nói: "Tất cả đều bình an."

Độc Nhãn Nam sững sờ nhìn cả hai người họ

, tình hình lúc này rất nghiêm trọng, các người lại tùy hứng như vậy, thật làm ông ta khó chấp nhận.

Ông ta rất muốn tìm hiểu tình hình bây giờ.

Chỉ là bây giờ tình huống cũng không rõ ràng, rất khó nắm bắt được hành tung của bọn họ, quỷ mới biết bọn họ đang làm gì, chỉ có thể chờ xác định được mới có thể an bài chuyện tiếp theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận