Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 817: Đến nước này rồi còn muốn làm gì, trở về nhà sinh hoạt thôi

Đến nước này rồi còn muốn làm gì, trở về nhà sinh hoạt thôi

Trừng mắt chó ngây người, trố mắt đứng nhìn, trời đất quay cuồng 365 độ.

Đầu Tần Ca nứt ra, tức giận rít gào một cách khó tin.

“Sao có thể.”

Không chỉ hắn ta không tin, mà đám người Thần Tăng cũng như vậy. Chiêu thức mạnh nhất được ngưng tụ bởi bọn họ thế mà lại bị tan biến một cách quá dễ dàng đến như vậy, chuyện này đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với bọn họ.

Lâm Phàm nói: “Được rồi, có lẽ bây giờ các ngươi nên rời đi.”

Không có nghĩa lý gì cả, tóm lại là bọn họ quá yếu, nhìn qua thì một chưởng kia rất mạnh nhưng đối với anh thì nó vẫn yếu.

Tần Ca chưa bao giờ nghĩ tới mọi chuyện sẽ trở thành thế này.

Từ sau khi có được cơ hội, lòng của hắn ta đã tự tin lên rất nhiều. Chưa bao giờ hắn ta nghĩ tới có ai có thể là đối thủ của mình, cảm giác này không phải ai cũng có thể cảm nhận được.

“A di đà phật.”

Thần Tăng đã thông suốt, tự biết đã không có hy vọng. Thật sự không nghĩ tới hóa ra cao thủ chân chính là vị thiếu niên mà bọn họ đã khinh thường.

Hai ngón tay phá Thiên Kiếm.

Có năng lực này, không ai có thể so với anh. Nhìn chung mấy nghìn năm qua thì cũng không có người có thể làm được điều này.

Triệu Trinh Nhạc kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, thực sự thì từ đầu nàng đã cho rằng không có thực lực.

Quá yếu!

Vì bị ép buộc nên mới sinh hoạt ở trong thâm cung, cho nên nàng mới không tìm anh một khoảng thời gian dài như vậy, chủ yếu là vì không muốn mang đến rắc rối cho anh.

Nhưng hiện tại… anh lại nói với nàng rằng anh rất mạnh.

Này……

Có lẽ là nghĩ tới đây, sát ý trong mắt Triệu Trinh Nhạc sôi trào. Một khi đã như vậy thì nàng hoàn toàn có thể giết chết toàn bộ bọn người kia. Chỉ cần giết sạch thì sẽ không có rắc rối.

Đám người Thần Tăng cảm nhận được sát ý này.

Trong lòng có linh cảm không lành.

Dựa theo tình huống kế tiếp, bọn họ hoàn toàn không có khả năng chống lại đối phương. Sát tính của ma đầu này quá nặng, chỉ cần nàng có chút ý định giết bọn họ thôi thì cũng có thể cảm nhận được.

“Tu vi của thí chủ thực sự thâm hậu, lão nạp bội phục.” Thần Tăng khen, quả thực là tình hình bây giờ có chút không ổn, có lẽ thật sự thì ma đầu này có thể ung dung tự tại ở thế gian.

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Bình thường thích tu luyện, hy vọng có thể giao lưu với cường giả.”

Thần Tăng nói: “Bọn ta cũng không phải đối thủ của thí chủ.”

“Đúng vậy, lần đầu nhìn thấy các ngươi, ta cũng đã biết các ngươi không phải đối thủ của ta, cho nên ta mới không ra tay với các ngươi.” Lâm Phàm hoàn toàn không hề cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì.

Đây đều là lời nói thật.

Anh không thích lừa người khác.

Cũng không thích làm đối phương quá tự tin, nếu không thì sẽ mang đến rắc rối không cần thiết.

Đám người Thần Tăng cười khổ lắc đầu, cả đời bọn họ chưa bao giờ gặp được chuyện kỳ quái như vậy.

Chỉ có thể nói thật là gặp quỷ.

Từ cổ chí kim, có khi nào xuất hiện một kẻ biến thái như vậy?

Còn người đau đầu nhất lúc này chính là hoàng tử.

Làm gì thế này?

Không phải mấy người nói mình là cường giả đứng đầu thế gian hay sao? Thế mà nhiều người như vậy lại không làm gì đối phương được, thế chẳng phải quá vô dụng ư?

“Hoàng muội, trời không diệt ngươi, ngươi dẫn hắn rời khỏi hoàng cung, rời khỏi Đại Uyên đi! Từ nay về sau, ngươi không phải hoàng muội của ta, ta cũng không phải hoàng huynh của ngươi, cứ vậy đi.”

Hoàng tử đi ra nặng nề nói.

Không còn cách nào khác.

Nếu các ngươi không giải quyết được thì chỉ có thể tiễn đi. Mục đích của hắn ta chỉ có ngôi vị hoàng đế, sau khi đạt được mục đích, hắn ta sẽ ở trên trăm triệu người, chỉ cần một câu thôi thì cũng có thể khống chế sự sống chết của người khác.

Huống hồ, hắn ta không hề lo lắng cường giả xung quanh sẽ làm hại đến hắn ta.

Thậm chí có thể chiêu mộ bọn họ đến bên người, trở thành trợ thủ của hắn ta.

Ban cho Thần Tăng chức vị quốc sư.

Ban hôn cho chắt gái của Ma Đạo tông sư, đây đều là lựa chọn không tồi.

Triệu Trinh Nhạc không thèm để ý đến đối phương mà chỉ liếc hắn ta một cái, chỉ cần một cái liếc mắt này cũng làm Hoàng Tử hoảng sợ lui ra sau mấy bước, sắc mặt của hắn ta rất khó coi.

Qủy tha ma bắt.

Chờ đến khi hắn ta lên được ngôi hoàng đế, nhất định hắn ta sẽ nghĩ cách giết Triệu Trinh Nhạc. Đối với hắn ta mà nói, đây là mối nguy cơ tiềm ẩn nghiêm trọng.

Nhưng mà bây giờ…

Lúc sợ hãi thì phải thả lỏng.

Hắn ta là hoàng thượng trí tuệ.

Chứ không phải người dùng võ lực để giải quyết mọi chuyện.

Lúc này.

Khi đoàn người đều không biết nên làm như thế nào thì bầu trời truyền đến một âm thanh rất nặng nề.

Đùng đùng!

Là âm thanh của sấm rền.

Tất cả mọi người kinh ngạc, thời tiết đang trong xanh sao lại có sấm sét?

“Ông trời mở mắt.”

Có người hô lên, đây không phải là cảnh bắt ma đầu trong truyền thuyết hay sao?

Khi xuất hiện hạo kiếp, người mà trời đất không chứa nổi thì sẽ bị ông trời bắt đi, hiện tại chính là tình huống này.

Thần Tăng ngẩng đầu nhìn về phía không trung.

Bầu trời vốn dĩ đang trong xanh sáng sủa thì bị một tầng mây bao phủ, dường như ở trong đám mây có dã thú đang tức giận rít gào, đùng đùng… đùng đùng.

“Hóa ra truyền thuyết có thật.” Tần Ca khẽ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận