Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1123: Cái gì? Tôi vẫn còn một người ông cố (3)

Cái gì? Tôi vẫn còn một người ông cố (3)

Lâm Phàm lắc đầu không nói nhiều, từng bước đi vào trong, hai đệ tử nhìn thấy tình hình này vô cùng tức giận, bọn họ trực tiếp ra tay tóm lấy Lâm Phàm.

Bịch!

Bịch!

Khi vừa chạm vào Lâm Phàm, hai đệ tử lập tức bay lộn ngược, ngã lăn ra đất đầy đau đớn.

Lâm Phàm không làm gì họ.

Do họ đều yếu đuối, lười ra tay.

Sự xuất hiện của anh đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người ở Vấn Đạo Tông, họ đều biết người này đến đây để gây chuyện, đều tiến tới mắng chửi, sau đó...

Bịch!

A!

Đau quá!

Đối với những người khác, đơn thương độc mã gây rắc rối một mình là một hành vi liều lĩnh, nhưng theo quan điểm của Lâm Phàm, đến đây thuận lợi không bị cản trở, không ai có thể ngăn cản, bất kể là ai trước mặt Lâm Phàm đều giống như con sâu cái kiến.

Rất nhanh.

Một bóng người xuất hiện.

"Tông chủ…"

Các đệ tử xung quanh cung kính nói.

Tông chủ Vấn Đạo tông- Mạc Hà nhìn chằm chằm Lâm Phàm, nói: "Các hạ là ai? Không biết Vấn Đạo tông có chỗ nào đắc tội anh."

Lâm Phàm nói: "Đưa đứa trẻ đó cho tôi."

Nghe thấy câu này.

Mạc Hà nói: "Các hạ tìm nhầm chỗ rồi, ở đây không có đứa trẻ nào cả."

Lâm Phàm cảm nhận thấy, rất nhanh anh đã biết được người mà mình muốn tìm đang ở đâu, bất chấp sự tồn tại của Mạc Hà, đi về phía sâu trong tông môn.

Với tình hình này, Mạc Hà đột nhiên trở nên tức giận.

"Hỗn xược, Vấn Đạo tông chẳng nhẽ là nơi mà anh có thể tự tiện đi vào."

Tu vi của Mạc Hà là cảnh giới Hư Thần, thực lực kinh người, lập tức biến mất ở chỗ đó, khi xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm, năm ngón tay tạo thành móng vuốt, phóng ra hào quang chói mắt, muốn hoàn toàn trấn áp Lâm Phàm.

Lâm Phàm giơ tay tát một cái, một năng lượng cực lớn bộc phát ra, vẻ mặt Mạc Hà thay đổi kinh ngạc, như gặp phải một cỗ lực lượng không thể chống đỡ lại được, toàn thân bay ra ngoài, đập vào tường rất mạnh.

Các đệ tử xung quanh đều ngây người.

Quái lạ.

Đó là tông chủ mà.

Công phu trong chớp mắt lại bị đối phương trấn áp, điều này ảo quá.

"A..." Mạc Hà tức giận, cả người nổi trận lôi đình bước qua, đã bị Lâm Phàm chọc tức rồi, nhưng khi vừa muốn phát huy, lại đột ngột dừng lại.

Lâm Phàm nói: "Đừng qua đây, nếu không ông sẽ chết. Tôi chỉ muốn mang đứa trẻ rời đi."

Giọng điệu quá lạnh lùng.

Không có bất kì sát ý.

Nhưng điều này còn đáng sợ hơn cả sát ý.

Mạc Hà cảm thấy cả người không thể động đậy, một lời chi uy khủng bố như thế, hoàn toàn áp chế đối phương.

Lâm Phàm tiếp tục tiến về phía trước.

Không mất nhiều thời gian.

Anh đã đến chỗ sâu của Vấn Đạo tông, là một cung điện dưới lòng đất, tiến vào trong thì phát hiện một đứa trẻ nằm trên tảng đá, tuổi không lớn lắm, mới sáu bảy tuổi.

Đến trước mặt đứa trẻ.

"Giống, rất giống."

Anh thấy rằng đứa trẻ trông rất giống Cáp Cáp, nhưng không giống Cáp Lân.

Đứa trẻ tỉnh dậy, thấy người lạ đeo mặt nạ nên tò mò hỏi: “Ông là ai?”

Lâm Phàm vươn tay phá trận pháp, trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói: "Nếu tính về số tuổi, con nên gọi là ông cố."

"Ông cố sẽ đưa con về nhà ngay bây giờ, về sau không cần ở lại đây nữa."

Vài ngày sau!

Càn Nguyên tông.

"Con trai..." Cáp Thế Kỳ nhìn thấy con trai mình chẳng biết tại sao lại về được đây, cả người kinh sợ, đã xuất quan, tông chủ chuẩn bị lộ diện cũng rất kinh ngạc, Vấn Đạo tông lại thả người trở về đây.

Thực sự không phải tốt bụng như thế chứ.

Cáp Thế Kỳ nhìn lên, xuống, trước, rồi trái, thực sự giống anh ta, quả nhiên là con của mình.

"Làm sao con quay về đây được?"

Anh ta kích động hỏi.

Tuy thời gian ở bên nhau không dài nhưng chỉ cần là con mình là được, đây là có vướng mắc tình thân, không phải cái gì cũng có thể ngăn cản được.

Đứa trẻ nói: "Ông cố, chính ông cố là người đã đưa con về, con ở đó đau lắm, sau đó ông xuất hiện rồi đưa con về."

“Hả?” Cáp Thế Kỳ sững sờ.

“Con đang nói ông cố?”

Anh ta cẩn thận suy nghĩ, xem ra không có người như vậy.

Nếu có.

Làm sao mình lại không biết?

Chủ tông cũng đang suy nghĩ.

Ông cố? Là bố của Cáp Lân, nhưng đối phương đã qua đời từ lâu, tuyệt đối không phải, rốt cuộc là ai làm vậy, lại có thể đưa người từ Vấn Đạo tông trở về, nhất định không phải chuyện người thường có thể làm được.

Chắc chắn sẽ có một trận chiến lớn.

Thực lực tổng thể của Vấn Đạo tông rất mạnh, đơn thương độc mã đến địa bàn của người khác đòi người, nhưng không chỉ đối mặt với tông chủ Vấn Đạo tông, còn có những cường giả khác.

Anh ta nghĩ đến Cáp Lân đột phá Đại Đế trước khi rời đi, bỗng nhiên quỳ bái về một hướng nào đó.

Bỗng nhiên.

Dường như có tiếng sấm chạy qua tâm trí anh ta.

Chẳng lẽ... Người mà Cáp Lân quỳ bái chính là người đó.

Không phải anh ta đánh giá thấp Cáp Lân, mà là xuất thân của Cáp Lân rất bình thường, bình thường cũng không thể tầm thường, đồng thời, chiêu thức quyền pháp sở trường của anh ta cũng không phải là tuyệt học của Càn Nguyên tông, vậy thì chỉ có một khả năng, quyền pháp của anh ta được truyền thụ bởi người khác.

Khi tông chủ đang trầm tư suy nghĩ về điều đó.

Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Cáp Thế Kỳ là tôi thực sự có một người hậu thuẫn, bố tôi đã rời đi, nhưng tôi vẫn còn ông nội, ông tôi vẫn còn sống hơn nữa còn rất khỏe mạnh, nếu lần này không phải là chắt của ông ấy xảy ra chuyện, sợ rằng sẽ không bao giờ lộ diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận