Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 994: Ngươi làm thế nào để không thấy nhàm chán (3)

Ngươi làm thế nào để không thấy nhàm chán (3)

Ở đằng xa.

Hoàng thượng đứng trên xe của hoàng đế, ánh mắt nhìn Tử sơn một cách sâu sắc. mặt của hắn ta không có chút biểu cảm này, thậm chí còn có chút lạnh lùng, sát ý chậm rãi tràn ra khỏi cơ thể.

Hắn ta đã chờ đợi rất lâu.

Mấy năm trước, năm vị lão tổ giúp hắn ta Ngũ Hành hợp nhất, thực lực cao không tưởng tượng được.

Nhưng hắn ta không vì thế mà cảm thấy kiêu ngạo, hắn ta tĩnh tâm tu luyện để củng cố cảnh giới Ngũ Hành hợp nhất, học tập các điển tàng một cách cực khổ, lấy ngộ tính tuyệt đối ra để lĩnh hội đủ loại tuyệt học khiến người khác hoảng sợ.

Gọi là bản lĩnh cao cường cũng không có gì quá đáng.

Hiện tại hắn ta không muốn có bất cứ quan hệ gì với người của Tử sơn phủ Lâm.

Hắn ta giơ tay.

“Lắp tên!” Một vị tướng quân chỉ huy hô to.

Rầm!

Những binh lính này đều được huấn luyện nghiêm khắc. Mấy chục đại quân của phụ hoàng không những vô dụng mà còn làm phụ hoàng chết thảm, hắn ta biết những binh lính đó không dùng được, cho nên hắn ta đã tự mình phụ trách, cần phải huấn luyện binh lính thành sắt thép.

Mà sau khi những binh lính này được trải qua huấn luyện.

Thì thể lực tiến bộ vượt bậc, vô cùng khỏe mạnh, nếu so với binh lính trước kia thì chỉ cần một mình binh lính bây giờ cũng đủ giết mấy người, rõ ràng có sự chênh lệch quá lớn.

Hoàng thượng chậm rãi buông tay.

Tướng quân chỉ huy quát: “Bắn tên!”

Vèo!

Vèo!

Tiếng xé gió truyền đến một cách dày đặc, tiếng vang nặng nề có lực của cung tên vang vọng khắp đất trời.

Vô số mũi tên tạo thành bóng đen thật lớn, tựa như mây đen che lấp mất bầu trời. Ai có thể ngăn cản được nhiều mũi tên như vậy chứ?

Cho dù có là cường giả cũng không thể.

Những mũi tên này đều được làm từ sắt nguyên chất, vô cùng sắc bén, khả năng xuyên thấu cũng rất cao, với tốc độ bao trùm đáng sợ như vậy, e là phủ Lâm sẽ không còn bất cứ kẻ nào sống sót.

Cho dù trốn ở trong phòng thì cũng như vậy thôi.

Những mũi tên này sẽ xé phòng ở thành mảnh nhỏ như dã thú.

Đột nhiên.

Khi những mũi tên này sắp rơi xuống Tử sơn phủ Lâm thì một thanh kiếm quang lộng lẫy bay lên từ mặt đất, sau đó quét ngang ngàn binh lính, nghiền áp hết thảy.

Kiếm quang đảo qua.

Mũi tên bị chặt đứt.

Ngay sau đó.

Quyền kình bùng nổ, xỏ xuyên qua đất trời rồi tạo thành một con đường, nhưng mũi tên quá nhiều, không ngừng rơi xuống, bọn họ không thể đối phó nổi.

Cho dù là có thể hủy đi mũi tên trong phạm vi lớn.

Nhưng dựa vào số lượng thì mũi tên đã nghiền áp hai vị Thiên Địa thánh.

“Không thể chống lại được.” Địa Thánh nói.

Vẻ mặt Thiên Thánh rất nghiêm trọng, hiển nhiên không ngờ Hoàng thượng hiện tại không nói không rằng mà bắn tên ngay lập tức, rõ ràng không muốn để bất cứ kẻ nào trong phủ Lâm còn sống mà.

Ở đằng xa.

Hoàng thượng tập trung nhìn, thế nhưng những mũi tên đó lại dừng ở không trung, không hề nhúc nhích, ngay sau đó, giống như là có một lực lượng thần bí nào xuất hiện rồi đưa chúng lên bầu trời.

Nháy mắt.

Những mũi tên này biến mất không còn dấu vết.

Sau khi nhìn thấy thủ đoạn như vậy, hắn ta không sợ chút nào mà chỉ chậm rãi giơ tay.

“San bằng Tử sơn, không được để ai còn sống!”

Hoàng thượng chỉ huy toàn quân, nếu mũi tên không dùng được thì dùng chiến thuật lấy thịt đè người. Cho dù thực lực mạnh thì sao chứ? Ai có thể chống lại một đại quân rộng lớn như vậy?

Còn với việc binh lính chết nhiều hay ít, hắn ta không quan tâm cho lắm.

Quan trọng nhất chính là… phủ Lâm cần phải biến mất hoàn toàn.

Các binh lính đã được huấn luyện bước đi rất chỉnh tề. hô to khẩu hiệu, đi đến phủ Lâm với sát khí ngập tràn. Mỗi bước chân rơi xuống làm mặt đất rung động.

“Hoàng thượng, không cần giữ lại một người sống sao?” Lão thái giám Lưu Tuân dò hỏi.

“Không cần thiết.”

Lưu Tuân nghe vậy thì cũng không nói thêm gì nữa.

Ông ta biết rõ tính cách của Hoàng thượng.

Phủ Lâm.

“Lão gia, quá nhiều binh lính đang lên núi.” Một nô bộc vội vã chạy tới, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn, hắn ta biết bên trong phủ có cao thủ, nhưng tình hình hiện tại lại vô cùng không ổn.

Người của đối phương quá nhiều.

Nô bộc chưa từng thấy số lượng binh sĩ nhiều đến vậy.

Nhiều không kể xiết.

“Nhiều lắm hả?” Lâm Phàm mỉm cười, hỏi.

“Vâng, nhiều vô cùng, đất rung núi chuyển, nhiều lắm, nhiều cực kỳ.”

Nô bộc rất sợ, chưa từng thấy tình huống như vậy bao giờ. Hắn ta đến Tử sơn phủ Lâm cũng mới được vài năm mà thôi, chưa từng trải qua cảnh đó trước đây.

Hắn ta là em trai của một nô bộc, bởi vì cuộc sống ở bên ngoài cực khổ, nên anh trai của hắn ta đã dẫn vào phủ Lâm. Trong những năm qua, hắn ta cảm thấy phủ Lâm thật sự rất tốt, không có đáng sợ như trong tưởng tượng, thậm chí còn cảm thấy rất ấm áp.

Lâm Phàm an ủi: “Không sao đâu, có tôi ở đây, các cậu rất an toàn.”

Trong lòng nô bộc này rất hoảng loạn. Cho dù lão gia có nói rất an toàn, nhưng nhìn thấy cảnh tượng nhiều binh sĩ xông lên như vậy, thật sự rất dọa người, cực kỳ gây áp lực tâm lý.

Bất kể là ai nhìn thấy tình hình như vậy, đều sẽ rất căng thẳng.

Sau khi người nô bộc này lùi lại, đã bị một tỳ nữ cực bình tĩnh kéo sang một bên, nói với hắn ta rằng có gì mà đáng sợ, cũng không phải là trước kia chưa từng trải qua, không cần căng thẳng, phải tin tưởng lão gia, tất cả đều là chuyện nhỏ, không cần thiết phải tỏ ra nghiêm túc như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận