Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 957: Thiên Thánh rất không vui, hậu quả cũng không đáng sợ (2)

Thiên Thánh rất không vui, hậu quả cũng không đáng sợ (2)

Thiên Thánh chưa từng gặp ai không phối hợp với hắn, cũng đă đến lúc này rồi, nếu có hơi phối hợp một chút, hắn ngược lại có hảo cảm với đối phương hơn.

Chỉ là hiện tại, hắn không hề có một chút hảo cảm nào với Lâm Phàm.

"Ha ha..." Thiên Thánh cười gượng gạo, giải tỏa sự ngượng ngùng của bản thân, một tiếng xoạt vang lên, cự kiếm biến mất, xuất hiện gác trên cổ của Lâm Phàm.

"Sợ không?"

"Không sợ."

"Tại sao, là cho rằng ta sẽ không giết ngươi sao?"

"Không phải, bởi v́ ông không đánh thương được tôi, mặc dù ông lợi hại hơn so với người khác, nhưng trong mắt tôi, ông vẫn rất yếu, nếu là trước kia, tôi có lẽ sẽ so với ông mấy chiêu, nhưng hiện tại... vẫn là thôi đi, tôi sợ xúc phạm tới ông."

Lâm Phàm rất tiếc nuối, cảm giác sau khi trở nên mạnh mẽ thật sự rất khó chịu, từ đó tới nay cũng chỉ gặp được hai có cường giả.

Thiên Thánh kinh ngạc sững sờ nhìn Lâm Phàm.

Điên rồi?

Hay là Lâm Phàm chịu loại áp lực nào đó, tâm trí đă hỗn loạn, nói năng linh tinh rồi sao?

Không biết bản thân đang nói cái ǵ sao?

"Ha ha." Thiên Thánh cười lớn, quay đầu lại nói: "Địa Thánh, ngươi có nghe thấy lời hắn nói không, hắn dám nói ta không làm hắn bị thương được, ngươi không cảm thấy rất buồn cười sao?"

Địa Thánh nhíu mày.

Luôn cảm thấy có điểm nào đó bất thường.

"Đừng làm chậm trễ thời gian nữa, dẫn bọn chúng đi." Địa Thánh nói.

Nhưng vào đúng lúc này.

Hai ngón tay của Lâm Phàm đẩy mũi kiếm của cự kiếm đi, "Thứ này rất nguy hiểm, rất dễ xúc phạm tới người."

Hai ngón tay của nhẹ nhàng lay động, nhưng đối với Thiên Thánh mà nói đây giống như gặp quỷ, cự kiếm trong tay vốn không chịu sự khống chế, thật sự có di chuyển đi.

Sắc mặt của Thiên Thánh kinh biến, kiếm đạo như thần của hắn, cự kiếm của hắn tương đương với một thể với hắn, hiện tại lại bị kẻ khác dễ dàng di chuyển, đối với hắn mà nói là một chuyện không dám tưởng tượng.

"Đáng chết!"

Cổ tay Thiên Thánh hơi động, thi triển chiêu kiếm tinh tế, muốn đánh văng ngón tay của Lâm Phàm, nhưng hai ngón tay của đối phương giống như có ma lực, dính chặt lấy thanh cự kiếm của hắn.

Ngược lại cổ tay của hắn bị chấn động.

Trong nháy mắt rời khỏi tay.

Leng keng!

Cự kiếm rơi xuống mặt đất, vang lên âm thanh lanh lảnh.

Loảng xoảng!

Toàn trường bàng hoàng.

Tất cả mọi người đều bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, không ai biết được đă xảy ra chuyện gì, nhưng cự kiếm là binh khí bên người của Thiên Thánh, cho dù đầu rơi th́ đối với loại cường giả như thế này mà nói đều khó có khả năng khiến binh khí rơi xuống mặt đất.

"Xảy ra chuyện gì?"

Địa Thánh hỏi, càng bàng hoàng hơn, giống như gặp phải quỷ, có chút không dám tin tưởng. Hắn nhìn vô cùng cẩn thận, cũng không thấy được có bất kỳ điểm nào lạ, điều ngạc nhiên muốn nói duy nhất chính là hai ngón tay khi nãy đối phương dùng chặn cự kiếm của Thiên Thánh, sau đó nhìn thấy Thiên Thánh giống như bị loại sức mạnh nào đó tấn công vậy.

Cự kiếm mạnh mẽ rơi xuống.

Loại tình huống này đối với một cường giả thành thục kiếm đạo mà nói là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

Thiên Thánh sao có thể nói hắn vừa năy bị đối phương áp chế, một kẻ sĩ diện như hắn sao có thể thật sự nói ra chuyện này, như vậy không phải tự vả mặt của ḿnh sao?

Hơn nữa nói ra e rằng cũng sẽ bị người cười chết.

"Không sao, hơi không chú ý một chút thôi." Thiên Thánh nói.

Lâm Phàm xoay người, nhặt cự kiếm dưới chân lên, mỉm cười đưa cho đối phương, "Ngại quá, khi nãy không chú ý, kiếm của ông."

Cũng đă từng nói với đối phương rồi.

Thực lực của hắn trong mắt người khác quả thật rất tốt, nhưng trong mắt Lâm Phàm th́ thật sự rất yếu, thế nhưng chẳng hiểu v́ sao đối phương không tin, Lâm Phàm đă rất khắc chế thực lực của ḿnh rồi.

Nếu như Lâm Phàm ra tay, tình huống sẽ có sự thay đổi, sơ sẩy một chút có thể gây ra tổn thương.

Thiên Thánh nhận lấy thanh cự kiếm, cảnh giác nhìn đối phương, không còn chủ quan như lúc trước.

Đối với hắn mà nói, khi mới bắt đầu quả thực khinh thường đối phương, nhưng chỉ khi bản thân đích thân tiếp xúc rồi mới phát hiện sự việc không như những ǵ hắn đă nghĩ.

"Thật thủ đoạn, nhân lúc ta chưa sẵn sàng, hai ngón tay bắn văng cự kiếm của ta, ta lại muốn nhìn xem ngươi lợi hại tới mức nào."

Thiên Thánh là người cần thể diện.

Gặp phải loại tình huống này, hắn sao có thể nói bản thân không đấu lại được, mặc kệ tình huống có như thế nào thì đều phải kiên cường, huống chi khi nãy mới chỉ so đấu ngắn mà thôi, vẫn chưa thực sự ra tay đâu.

"Ông không phải đối thủ của tôi." Lâm Phàm nhắc nhở, anh muốn khiến đối phương biết khó mà lui, không cần phải tiếp tục ra tay, so đấu sẽ khó tránh khỏi xuất hiện thương vong.

Chỉ với thực lực này của đối phương căn bản không phải đối thủ của Lâm Phàm.

Rất phiền.

Anh không thích ra tay với kẻ yếu.

Sự chênh lệch giữa hai người khá lớn.

"Ha ha ha..." Thiên Thánh cười lớn, chỉ phút chốc, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cầm kiếm lên, khí tức trong nháy mắt thay đổi, "Có can đảm, lão phu lăn lộn trong giang hồ mấy chục năm, còn chưa từng thấy ai càn rỡ như ngươi, lại tới xem thử năng lực của ngươi."

Vừa dứt lời.

Ánh mắt của Thiên Thánh vô cùng sắc bén, một luồng chiến ý xuyên mạnh qua bầu trời xanh bạo phát từ trên người ra.

"Xem chiêu đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận