Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 687: Đối bọn họ mà nói, tới nơi này chính là đi du lịch (2)

Đối bọn họ mà nói, tới nơi này chính là đi du lịch (2)

Đại sư Vĩnh Tín nói: "A di đà Phật, Lâm thí chủ có một trái tim thiện lương, nếu có thể có chút ít cơ duyênt, có lẽ có thể bước vào cửa Phật, cảm ngộ được sự ảo diệu của Phật pháp."

Soạt!

Tất cả mọi người nhìn Vĩnh Tín, cảm thấy người này đang nằm mơ.

Đến chính ông ta cũng không đi đến đền chùa, hơn nữa lúc bị lôi xuống núi, còn ở nơi khỉ ho cò gáy, chỗ ở thì rách tung toé, đều không muốn nói nhiều gì cả.

Các cường giả ẩn nấp chung quanh rất muốn châm chọc.

Bây giờ là tình huống gì đây.

Gặp quỷ.

Điều mà bọn họ chờ mong là đại chiến, chứ không phải là loại kết quả mọi người cùng nhận sai này, nếu thật sự là như vậy, mời các người làm chuyện này trong âm thầm làm đi.

Có người lặng lẽ rút lui.

Không có gì đáng xem cả, tiếp tục ở lại cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi, chi bằng đi đến nơi khác thử vận may, nói không chừng còn có thể gặp được đồ tốt.

Ào ào!

Dần dần có người rời đi.

Với năng lực của bọn họ, chỉ đủ tư cách ngồi ở đây xem, tham dự là chuyện không thể xảy ra, bọn họ không có năng lực đó.

Lúc này.

Lâm Phàm rất vui mừng nhìn Bạch Giao và Trang Minh, xoa đầu Trang Minh, mỉm cười nói: "Ông có thể nhận lời xin lỗi của nó, mà không đột nhiên đánh lén như nó, cho thấy ông rất khá, thật sự rất tuyệt, ông Trương, khen người khác thì nói như thế nào nhỉ?"

Ông Trương nói: "Rất tuyệt vời."

"Ộ." Lâm Phàm đáp, theo sau nói: "Ông thật tuyệt vời."

"À, đúng rồi, tự giới thiệu một chút, tôi là Lâm Phàm, ông tên là gì, đến bây giờ vẫn chưa biết tên của ông, tuy rằng vừa rồi ông rất không thân thiện, nhưng tôi phát hiện dáng vẻ nhận sai của ông rất thành khẩn."

Trang Minh hít một hơi thật sâu, trấn an nội tâm nóng nảy của mình, ông ta đã nhẫn nại rất lâu rồi, nói thật, nếu như gặp phải chuyện như vậy, tuyệt đối ông ta sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Nhưng bây giờ... Ông ta thật bình tĩnh.

"Trang Minh." Ông ta chịu đựng lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Ừm, tên hay đấy, về sau không nên đánh lén người khác, thân thiện mới là thái độ giải quyết sự việc duy nhất."

Cuối cùng...

Trang Minh cũng hùng hùng hổ hổ rời khỏi Thiên Trì.

Cái gì cũng không lấy được, còn bị người ta đánh một trận, hơn nữa lại còn phải chịu nhục nhã từ trước đến giờ chưa từng phải chịu.

Bạch Giao lặn trở về Thiên Trì, trốn ở chỗ sâu nhất.

Nó đã cảm nhận được nguy cơ rất lớn, luôn cảm thấy đây mới chỉ là bắt đầu, sự việc nguy hiểm còn ở phía sau, tuy rằng không biết kết quả cuối cùng như thế nào.

Nhưng nó rất muốn rời đi.

Chỉ là...

Bạch Giao nhìn chỗ sâu nhất của Thiên Trì, có một gốc hoa sen trắng như tuyết, trong mắt lóe ra vẻ chờ mong, nó đã ẩn núp ở trong này gần ngàn năm, vì để chờ đợi cây hoa sen này, chỉ cần chờ nó nở rộ, nuốt sạch nó, có thể từ giao biến thành long, từ đó có thể ngao du khắp nơi.

Ban đêm.

Lửa trại cháy bập bùng.

Ánh lửa chiếu lên trên má Trang Minh, trên mặt là vẻ âm trầm, chuyện mà ông ta gặp được lúc ban ngày, chính là một loại sỉ nhục đối với ông ta, khó có thể bỏ qua một cách dễ dàng, nhưng ông ta vẫn nhịn xuống.

Không vì cái gì khác.

Chính là muốn sống tiếp mà thôi.

Soạt!

Chung quanh có động tĩnh.

"Ai?" Sắc mặt Trang Minh trầm xuống, cảnh giác nhìn về chung quanh, đến khi thấy bóng người đi ra từ bóng tối thì tôn kính nói: "Thiếu chủ."

Trang Tiêu khoanh tay đi đến bên cạnh Trang Minh nói: "Tôi đã nghe nói đến sự việc ban ngày, không ngờ rằng tình huống nơi này còn phức tạp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi, bây giờ chúng ta không có cách nào đấu lại được với thực lực của anh ta, nhưng ông có thể sống mà rời khỏi Thiên Trì, cho thấy sát tâm của đối phương cũng không nặng lắm, còn có cơ hội."

"Thiếu chủ, việc này là một sự sỉ nhục với tôi." Trang Minh nói, ông ta không cách nào bỏ qua được chuyện này xảy ra trên người ông ta.

Trang Tiêu nói: "Bây giờ cần phải nhẫn nại, không cần phải nóng vội."

"Tôi biết, thiếu chủ, tình huống bên kia của cậu thế nào rồi, có thu hoạch thì không." Trang Minh dò hỏi, núi Trường Bạch có rất nhiều bí mật, cho dù là Thiên Trì cũng như vậy, mấu chốt nhất chính là, một vài di tích cổ mới là quan trọng nhất, có thể phát hiện được một chỗ thì chính thu hoạch lớn.

Trang Tiêu nói: "Chỗ di tích đó đúng là có phát hiện ra chút ít, có điều chỉ là di tích tầm thường mà thôi."

Sau khi bọn họ đi đến núi Trường Bạch, liền trực tiếp phân tán hành động.

Thiếu chủ biết nhiều, tất nhiên không thể đi tranh đoạt bảo bối với ông ta, mà là đi đến chỗ sâu nhất tìm kiếm di tích.

"Thiếu chủ, rốt cuộc Lâm Phàm đó là ai, đám người ở nơi này thực lực mạnh nhất chẳng qua chỉ là Chân Nguyên mà thôi, nhưng thực lực của anh ta, còn mạnh hơn cả Tam Diệu, quả thực không thể tin được." Trang Minh nói.

Quá mạnh mẽ.

Mạnh đến độ khiến người ta đều có chút không thể tưởng tượng nổi.

Trang Tiêu nói: "Tôi đã nghe ngóng được, anh ta là cường giả của Long Quốc trên tinh cầu này, đã từng chém giết vài con kiến tự xưng là thần, thực lực quả thực không tồi, nhưng không cần phải gấp, chờ khi người của chúng ta đến, chính là ngày chết của anh ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận