Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 587: Lâm Phàm bị doạ một cái, ông làm gì vậy (3)

Cho dù có hàng ngàn quân ở trước mặt, ông ta cũng sẽ không hoảng loạn.

Nhưng bây giờ, bởi vì người gọi là Tử Thần kia khiến cho đất nước chia năm xẻ bảy, trong lòng ông ta thật sự rất đau, có sự bi thương không nói nên lời.

Lãnh đại Từ gật gật đầu.

Phòng họp.

“Có thể giúp nước Tân Đức chúng tôi không? Tử Thần mạnh quá, chúng tôi không thể nào chống lại, đến cả cấp Thiên Vương cũng không phải là đối thủ. Nếu nước tôi đã hoàn toàn bị huỷ diệt thì tôi đã không đến đây rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều thành phố đang đợi được cứu viện.”

“Tôi đã gọi cho rất nhiều nước hùng mạnh.”

“Nhưng bọn họ cứ chần chừ với lời thỉnh cầu của chúng tôi, không hề nghĩ đến sẽ giúp chúng.”

“Nước Long là mục tiêu cuối cùng của tôi.”

“Nếu thật sự không được, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý sống chết với nước nhà rồi.”

Nuchir vô cùng tiều tuỵ, tình hình trước mắt đã không phải là việc không ta có thể đối phó. Ông ta đã tốn một số tiền lớn để mời cường giả trong bảng xếp hạng.

Nhưng không một ai chịu nhận lời.

Nghe thấy phải đối mặt với Tử Thần.

Họ đều biết rằng không thể chống lại, được sống mới là quan trọng nhất, gặp phải thần chính là tự rước lấy nhục.

Lãnh đạo Từ nói: “Tôi rất hiểu cảm giác của ông. Lý do ông đến nước Long, chắc là vì biết nước Long chúng tôi có một cường giả có thể chống lại thần linh đúng không.”

“Đúng vậy.” Nuchir không hề che giấu.

Ông ta đã xem đoạn phim Lâm Phàm đánh chết Hải Thần.

Mà Tử Thần cũng là thần.

Nếu Lâm Phàm bằng lòng giúp đỡ, chắc chắn có thể đánh bại Tử Thần.

“Tôi nghĩ ông nên biết một việc. Cậu ta không thuộc quyền quản lý của chúng tôi, nên ông phải tự mình đi.” Lãnh đạo Từ nói.

Một việc rất khó tin đúng không.

Mặc dù anh cũng là người của bộ phận đặc biệt.

Nhưng anh thuộc thành phố Duyên Hải.

Đừng thấy ông ta là lãnh đạo tổng bộ, nói thật, ông ta thật sự không thể điều động được.

“Bây giờ tôi đi ngay.” Nuchir nói.

Dù có thế nào ông ta cũng phải làm, bởi vì việc này liên quan đến tính mạng của hàng ngàn vạn người dân, ông ta là lãnh đạo cao nhất, dù cho có phải trả giá thế nào thì cũng phải mời được Lâm Phàm.

Lãnh đạo Từ biết có nói nhiều cũng vô dụng.

Nên cũng không nói gì nữa.

Thành phố Duyên Hải.

Bộ phận đặc biệt.

“Lãnh đạo, vừa nãy bên tổng bộ gửi tin đến, lãnh đạo cao nhất của nước Tân Đức sắp đến thành phố Duyên Hải, muốn gặp Lâm Phàm, hy vọng Lâm Phàm có thể giúp bọn họ.” Kim Hoà Lị nói.

Độc Nhãn Nam đang hút xì gà, uống trà. Ông ta bỏ ly trà xuống, sắc mặt ung dung nói: “Cô nói lãnh đạo cao nhất của nước Tân Đức sắp đến? Xem ra bọn họ không còn cách nào với Tử Thần rồi.”

“Theo tôi thấy, ông Từ vẫn là nhân từ quá. Cứ nói thẳng là đến Lâm Phàm của chúng ta cũng không phải là đối thủ của Tử Thần là được rồi, cần gì để ông ta qua đây.”

Nguyên tắc của Độc Nhãn Nam là tôi muốn quê hương của tôi bình an, không cần quan tâm đến mưa gió bão bùng bên ngoài.

Đúng là chủ nghĩa chỉ vì mình.

Chỉ là do Độc Nhãn Nam đã trải qua rất nhiều việc mà dần dần trở thành thế này.

Nước Long cũng được.

Hay là những nước khác.

Đều đã từng được người khác cứu viện, sau đó muốn giúp đỡ nhau, cùng nhau chống lại Tà Vật, nên đã phái cường giả qua đó. Nhưng việc khiến người khác tức giận là sau khi cường giả và Tà Vật cùng chết, thì bọn họ chỉ mặc niệm, cảm thấy thương tiếc, chứ không hề tỏ ý gì cả.

Đến mức khi nước mình gặp phiền phức, muốn kêu cứu, thì lý do nhận được là thật đáng tiếc, chúng tôi cũng không có cường giả.

Chuyện thế này đã xảy ra rất nhiều lần.

Vì vậy.

Suy nghĩ của Độc Nhãn Nam là, đừng bao giờ nghĩ đến việc dựa dẫm người khác, cũng đừng hy vọng phái người nhà mình đi giúp đỡ người khác.

“Ôi, nên tiếp đón vẫn phải tiếp đón, đi chuẩn bị một chút, xem coi còn bao lâu nữa thì tới, tôi phải đi tiếp đón.”

Nghĩ thì nghĩ vậy.

Độc Nhãn Nam vẫn quyết định xem coi rốt cuộc đối phương nghĩ thế nào.

“Vâng.”

Kim Hoà Lị xoay người rời đi.

Bây giờ, thành phố Duyên Hải của họ phát triển không tệ.

Sau khi nghiên cứu, bên bộ phận nghiên cứu đã có phát hiện rất lớn, chỉ cần tiếp tục cố gắng thì chắc chắn có thể phát hiện ra những điều người khác không thể phát hiện.

Lúc này.

Bọn Lâm Phàm chơi đến rất vui, sau khi rời khỏi khu vui chơi thì ăn đồ vặt ở trên đường. Tiểu Bảo kéo Lâm Phàm nhìn khắp nơi, dường như có sự tò mò vô hạn với thế giới này.

Em gái ma thần thì vô cùng lo lắng.

Cô đã nghĩ mọi cách.

Nhưng không lần nào thành công cả.

Sự chủ động của em gái ma thần đã khiến Mộ Thanh chú ý. Cô phát hiện em gái này rất kỳ lạ, rõ ràng là rất đáng yêu, rất xinh đẹp, nhưng lại khiến cô có cảm giác như cô ta muốn lợi dụng Lâm Phàm vậy.

Mộ Thanh đang suy nghĩ.

Rốt cuộc là nguyên nhân gì.

Sau đó.

Cô chỉ nghĩ đến một khả năng.

Đó là người đáng sợ trước mặt cũng giống cô, đằng sau đều có tổ chức, mục đích là tiếp cận Lâm Phàm.

Bốn giờ chiều.

Trước cửa bộ phận đặc biệt.

Lúc Lâm Phàm chuẩn bị đưa Tiểu Bảo đến đây tham quan.

Trước cửa có rất nhiều người vây quanh.

“Chính là cậu ta.”

Độc Nhãn Nam vừa tiếp đón Nuchir thì nhìn thấy Lâm Phàm quay về. Nuchir cũng nhìn thấy Lâm Phàm, ánh mắt ông ta lập tức sáng lên, hy vọng bùng cháy lên từ đáy lòng.

Tiểu Bảo kéo tay Lâm Phàm: “Lâm Phàm, bọn họ là ai vậy? Sao lại đi về phía chúng ta?”

Lâm Phàm nghi ngờ nhìn, anh không hề quen biết đối phương, đặc biệt là khi ông già dẫn đầu nhìn thấy anh thì hình như rất kích động, giống như quen biết anh vậy.

Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói.

Anh không hề quen ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận