Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 634: Lâm Phàm: “Nấm này có độc, đừng ăn.”

Lâm Phàm: “Nấm này có độc, đừng ăn.”

Núi Trường Bạch.

Một đoàn người đang đi xuyên qua rừng núi.

Mục Hạo nhìn cảnh vật xung quanh, liên tiếp gật đầu nói: “Nơi đây quả nhiên là không tầm thường, tuyết trắng xóa, đích thực là một vùng đất trù phú, chỉ là hơi rộng, muốn tìm được thứ chúng ta cần thì hơi khó.”

“Đại nhân, có công mài sắt, có ngày nên kim, chỉ cần chúng ta tập trung tìm kiếm, nhất định sẽ tìm ra thứ đại nhân yêu cầu.” Bắc Đào nói.

Ông ta mang theo bộ mặt giả dối đi theo Mục Hạo, đến cả bộ tây trang màu đỏ cũng không mặc.

Là sợ bị người ta nhận ra.

Thân là cấp cao của bộ phận đặc biệt của tổng bộ, cấp cao của hội Ám Ảnh, thân phận rất bí ẩn, đương nhiên không thể để lộ ra được.

Ông ta đi theo làm tùy tùng bên cạnh Mục Hạo với mục đích rất đơn giản.

Đó là muốn xem xem rốt cuộc bọn họ muốn tìm kiếm thứ gì ở núi Trường Bạch.

Nếu có thể thâm nhập vào nội bộ của đối phương, với năng lực tâng bốc của ông ta, có lẽ là thực sự có thể như cá gặp nước, chí ít thì những người đang đi theo Mục Hạo này, ông ta lôi kéo rất thành công, trước đây không quá mong đợi sẽ được gặp gỡ, bây giờ thì có thể thoải mái mà nói chuyện với anh ta rồi.

Tuy là bọn người kia nhìn ông ta bằng anh mắt khinh thường, nhưng vẫn có thể kể cho ông ta biết sơ qua về nhưng chuyện ông ta không biết.

Mục tộc chỉ là một ngôi sao nhỏ trong bộ tộc thôi.

Không được coi là mạnh nhất, nhưng cũng không phải là quá kém.

Là một trong hàng trăm tộc.

Mục Hạo trước mắt này là chính cậu chủ nhà họ Mục, thân phận cao quý, mọi người trong nhà học Mục bọn họ đều nghe theo lời Mục Hạo.

Chỉ là khi ông ta muốn biết tình huống bên núi Trường Bạch này.

Những người đó đều lắc đầu, tỏ ý không rõ lắm, có cảm giác lén lút, vụng trộm, như là biết một chút ít, nhưng không thể cho ông ta biết được.

Bắc Đào thường chỉ cười mà không nói, thể hiện rằng tôi hiểu, hiểu hết, tôi biết ý của các người, những loại người này đại đa số đều không giỏi nói dối.

Duy chỉ có một vị tương đối giỏi trong chuyện này.

Chỉ là Bắc Đào cảm giác trí thông minh của người này hơi có vấn đề, nếu tìm được thời cơ uống rượu với anh ta, tha hồ tán gẫu, trò chuyện mới có thể nói đến điều ông ta muốn biết.

Mục Hạo nói: “Đó là điều đương nhiên, tôi không tìm được thì còn ai tìm được nữa.”

Lời nói ra có chút giả dối.

Dù sao đến núi Trường Bạch này không chỉ có mỗi bọn người của Mục Hạo, còn có những người khác, chẳng qua là ở trước mặt người dân bản xứ phải thể hiện thật là bá đạo, loại khí phách đó phải chinh phục được toàn bộ nơi này.

“Cơ duyên chỉ đợi người hữu duyên, mà đại nhân lại chính là người hữu duyên đó, thế gian này ngoại trừ đại nhân ra thì còn có ai đủ tư cách chứ, mọi người nói xem có đúng không.” Bắc Đào ngang nhiên thổi phồng lên, không chỉ tự khoác lác mà còn nhịp nhàng lôi kéo làm cho mọi người xung quanh đồng ý lời ông ta nói.

Đám người của Mục tộc nhìn Bắc Đào với ánh mắt đầy sự kính nể.

Người thường hoàn toàn không thể so sánh được.

“Đúng, nói đúng lắm, trừ cậu chủ nhà chúng ta ra thì còn ai có thể là người hữu duyên nữa.”

“Sau này cậu chủ nhà chúng ta dĩ nhiên là nhìn người bằng nửa con mắt rồi.”

“Không sai.”

Đám người nhà họ Mục thi nhau tâng bốc.

Họ đều nghe theo lời tâng bốc của Bắc Đào mà cho rằng Mục Hạo là cậu chủ cường tộc theo sao trời mà đến.

Nhìn xem…

Mục Hạo kiêu ngạo ngẩng cao đầu, khóe miệng nở một nụ cười tự tin, nhìn vào mắt Bắc Đào, ánh mắt tràn ngập sự thỏa mãn.

Xem ra dân bản xứ ở đây không có bản lĩnh nhiều, chỉ là mắt nhìn người thật sự không tồi.

Anh ta rất vừa lòng.

“Ông là người bản xứ đầu tiên gia nhập Mục tộc chúng tôi, đến lúc giải quyết xong việc thì ông có thể trở về Mục tộc, chứng kiến chư thiên thịnh thế.”

Mục Hạo nói.

Bắc Đào xúc động đáp: “Thật ạ? Tạ ơn đại nhân đã ưu ái, tiểu nhân xin nguyện vì đại nhân, vì Mục tộc mà xông pha khói lửa.”

“Hay, nói hay lắm, Mục Hạo tôi chưa nói dối bao giờ.”

Mục Hạo cười lớn, ở đây có thể thu phục được một đầy tớ trung thành và tận tâm như vậy, đối với anh ta mà nói, đó cũng là chuyện có mặt mũi.

Bắc Đào nói: “Đại nhân, tiểu nhân rất tò mò về nơi này, trước đây cũng đã tới núi Trường Bạch, nhưng trừ Tà Vật ra, vốn không có thứ gì tồn tại, chẳng lẽ ở đây còn có gì bí ẩn ạ?”

Nếu như trước đây ông ta dám hỏi như thế.

Nhất định sẽ bị anh ta tức giận quát cho một trận.

Nhưng bây giờ thì không như vậy nữa, ông ta với mới nịnh nọt khiến Mục Hạo thấy thoải mái nên hỏi những vấn đề có vẻ cơ mật cũng tuyệt đối không bị mắng.

Mục Hạo nói: “Thời cơ chưa tới, tất nhiên là các người không thể phát hiện ra, còn về Tà Vật, cũng chỉ là tàn dư mà thôi.”

Nghe đến câu này, ông ta tỉ mỉ suy nghĩ.

Thời cơ?

Rốt cuộc là thời cơ gì.

Ông ta ghi nhớ những lời này trong đầu.

Hơn nữa ông ta còn phát hiện cái tên theo sao trời mà tới này cũng biết đến Tà Vật, theo lý thuyết, chuyện này rõ ràng là không có khả năng, bọn chúng cũng không sinh sống trên khối tinh cầu này, rốt cuộc là làm sao anh ta biết được.

Cuối cùng chỉ có một lời giải thích…
Bạn cần đăng nhập để bình luận