Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1065: Dĩ hoà vi quý (2)

Dĩ hoà vi quý (2)

Nhìn qua phía xa, một cú đánh đó xuyên qua cơ thể của Hồn Đế Sư hình thành một vệt sóng khí màu trắng trải dài xa tít, trên mặt đất còn lưu lại dấu vết. May là chỗ này không phải trong thành phố, nếu không thì sẽ tổn thất nặng nề rồi.

Sột soạt.

Một âm thanh trong veo truyền tới.

Mọi người men theo âm thanh đó mà nhìn lại.

Hồn Đế Sư đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, rất nhanh sau đó lại chỉ thấy bộ áo giáp trên người của ông ta hóa thành từng mảnh vụn rơi ra trên đất. Khoảnh khắc sau khi bộ áo giáp đó vỡ ra rơi xuống, người ở đây cũng phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã ra phía sau, ngày sau đó là một tiếng rơi vang dội truyền tới.

"Mình không thể động đậy được nữa."

Hồn Đế Sư muốn cử động, dốc sức động ngón tay, thế nhưng không còn sức lực để nhúc nhích một đốt ngón tay, vừa rồi ông ta đứng dậy được cũng đã tiêu hao hết sức lực mà ông ta có rồi.

"Mình yếu như vậy sao?"

Trong lòng ông ta nghĩ ngợi, chưa từng trải nghiệm qua cảm giác này. Cho dù có gặp được cường giả mạnh hơn mình, ông ta cũng chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như vậy, nghĩ rằng phiền phức gặp ở cấm địa Tinh Không đã nguy hiểm lắm rồi.

Nhưng mà đã làm sao chứ.

Ông ta vẫn như cũ là dựa vào ý chí và năng lực của mình mà xông ra ngoài.

Lộp bộp!

Tiếng bước chân truyền tới.

Trong tầm mắt xuất hiện một bóng người.

Lâm Phàm cúi đầu, mỉm cười nói: "Cám ơn đã chỉ dạy, ông rất mạnh, nhưng còn cách khá xa so với sức mạnh mà tôi cần. Nhưng mà tôi tin ông có thể mạnh hơn nữa, đừng cho rằng mình thua cuộc, cũng đừng mất đi tự tin với mình, tôi tin ông nhất định sẽ có thể càng trở nên mạnh mẽ hơn nữa."

Lâm Phàm nói xong lập tức cởi áo khoác ra, trùm lên trên cơ thể trần như nhộng không còn tý áo giáp che chắn nào nữa của Hồn Đế Sư.

"Tôi đã khống chế sức mạnh, bởi không muốn phá hủy quần áo của ông, nhưng mà lại không ngờ... Ông không có mặc quần áo."

Anh an ủi người kia, hi vọng người kia có thể đừng vì đó mà nhụt chí, dù sao trận đánh vừa rồi vẫn rất xuất sắc.

Mặc dù, vẫn chưa khiến anh dùng hết sức của mình.

Nhưng mà giống như Độc Nhãn Nam đã nói, chỉ cần kiên trì và nỗ lực không ngừng cọ xát cùng với người khác thì nhất định cũng sẽ xuất hiện cường giả. Mà người ở trước mặt này quả thật rất mạnh, chỉ là mình mạnh quá, sức mạnh lại tăng tốc quá nhanh, nếu là lúc trước thì nhất định sẽ rất thoải mái nhỉ.

"Ông Trương, có thể chữa trị cho ông ta không?" Lâm Phàm hỏi.

"Không cần, ông ta khiến tôi có cảm giác bất an, tôi cảm thấy ông ta rất xấu tính, không muốn chữa trị cho ông ta." Ông Trương nói.

"Được rồi."

Lâm Phàm rất tôn trọng ý kiến của ông Trương.

Hồn Đế Sư muốn cử động môi để nói chuyện, thử rất nhiều lần cuối cùng cũng khổ sở mở miệng được mà dò hỏi: "Rốt cuộc cậu là ai?"

Lâm Phàm kinh ngạc nói: "Trước khi cọ xát, tôi chưa có nói tên cho ông biết sao?"

Anh khẽ vuốt cằm, tỏ vẻ đăm chiêu.

"Ông Trương, trước khi cọ xát tôi có nói tên tôi với ông ta chưa?" Lâm Phàm hỏi.

Ông Trương đáp: "Nói rồi."

"Tôi cũng nhớ mình đã nói rồi." Lâm Phàm cẩn thận nhớ lại, bản thân mình thật sự đã có nói qua rồi, sau đó bèn đáp: "Tôi có giới thiệu tên của tôi rồi, ông không nhớ được hả?"

Hồn Đế Sư còn muốn nói gì đó, nhưng mà ông ta không còn sức lực nữa, đến cả cử động môi cũng không đủ sức.

Thấy đối phương không nói gì, Lâm Phàm cho là không có gì lấn cấn nữa mới nói.

"Tạm biệt, có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại, đợi tới một ngày nào đó thực lực của ông tiến bộ lên rồi thì có thể tới tìm tôi." Lâm Phàm nói xong, sau đó lập tức muốn rời đi.

Nhưng vào đúng lúc này.

Đám người của tộc Tinh Không truyền tới một giọng nói:

"Khi nãy trận cọ xát giữa anh và Kim Thánh, rốt cuộc là ai thắng ai thua?"

Lâm Phàm dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Đến cả Kim Thánh đứng ở đó cũng có hơi choáng váng.

Mẹ kiếp!

Rốt cuộc là tên khốn nào muốn chơi khăm mình, như này mà còn phải hỏi sao, bộ các người bị đui hay sao mà không nhìn ra ai thắng ai thua hả?

Mà người hỏi câu này cũng rụt người ở trong đám đông, không dám ló đầu mạo hiểm.

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Hòa vậy."

Anh đã đạt được mục đích của mình rồi, không còn bất cứ hứng thú gì với Kim Thánh nữa, đối phương rất yếu, không cần phải đánh nhau.

Nhưng anh cũng không muốn đối phương khó chịu.

Với một vài người mà nói, chuyện thắng thua rất quan trọng.

Còn với Lâm Phàm mà nói, thắng thua không quan trọng. Nhưng nếu trải qua trận cọ xát lại không phân được kết quả, vậy nhận thua cũng là một trong những hành vi tôn trọng đối phương. Cho nên, anh nhớ tới một câu nói có chiếu ở trong phim...

Dĩ hòa vi quý.

Đám người cá cược nghe được như thế, tay siết chặt thành nắm đấm, quá tuyệt vời.

Sắc mặt của Lý Yên m trắng bệch, nàng ta cược Lâm Phàm thắng, nhưng bây giờ là tình huống gì thế này?

Đáng chết!

Thua tới quần cũng không còn nữa.

Ở phương xa.

"Quả thật là một trận chiến kịch liệt." Độc Nhãn Nam thở dài nói.

Lưu Hải Thiềm hỏi: "Người nào thắng?"

Độc Nhãn Nam đáp: "Đây còn phải nói sao, chuyện rõ như ban ngày."

Sau đó đứng lên, trực tiếp rời đi, đây chính là hiệu quả mà ông ta muốn.

Không phải mấy người đều muốn gia nhập liên minh Cao Viện sao, vậy cứ cho mấy người nhìn thử xem liên minh Cao Viện này của mấy người có cường giả hay không. Cho dù có là tộc Tinh Không thì đã làm sao, cũng không phải là bị đánh đó sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận