Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 267: Bệnh nhân tâm thần có bí mật? (3)

Khuôn mặt Độc Nhãn Nam không chút cảm giác. Không phải anh ta không kinh ngạc mà nghe toàn bộ xong thì anh ta có chút mơ hồ. Mẹ nó, rốt cuộc đang nói cái gì? Làm anh ta nghe không hiểu.

Anh ta không thể lộ ra dáng vẻ không hiểu gì được. Dù không hiểu cũng phải làm bộ hiểu.

Liên tục gật đầu.

"Thì ra là như vậy." Độc Nhãn Nam thần sắc ngưng trọng nói, nhìn thế này thì ai mà nhìn ra được anh ta có vấn đề đâu chứ?

Kim Hòa Lị hỏi: "Ông Trần, thế thì khi nào mới có thể phân tích được toàn bộ dữ liệu của mãnh vỡ kia?"

"Phải cần một khoảng thời gian, nếu như có tình hình gì mới, sẽ thông báo cho các người." Ông Trần nói.

Với kĩ thuật bây giờ thì hẳn không có vấn đề gì. Chỉ là cần thời gian mà thôi.

Đừng thấy ông Trần lớn tuổi mà lầm, tinh thần ông ta rất tốt, là kiểu người cuồng nghiên cứu. Ông Trần mà gặp phải thứ gì mới lạ thì thường sẽ làm đến quên ăn quên ngủ.

Chờ sau khi Độc Nhãn Nam cùng Kim Hòa Lị rời đi.

Ông Trần đứng gần máy, cẩn thận nhìn mảnh vỡ kia.

Khi nãy ông ta còn lời chưa nói ra, đó chính là mảnh vỡ này rất có thể có liên quan đến thần thoại mà ông ta nói, chỉ là không có chứng cớ gì cho nên không nói ra.

Bên ngoài.

Kim Hòa Lị nói: "Sáng sớm ngày mai cường giả tiếp viện từ trụ sở chính sẽ tới, đến lúc đó cần anh đi nghênh đón."

"Đều đã kết thúc rồi, bọn họ còn tới làm gì?" Độc Nhãn Nam hỏi.

Kim Hòa Lị lắc đầu, không biết làm sao, ai biết chuyện sẽ kết thúc nhanh như vậy? Theo lý thuyết, cuộc chiến này có liên hệ đến chuyện tồn vong của thành phố Duyên Hải. Bên phía trụ sở chính cử cường giả tới ắt có thể giúp được việc. Nhưng bây giờ… Rõ ràng là tới công cốc rồi.

“Haiz, thôi, ngày mai mời bọn họ ăn cơm một bữa, uống một chầu rượu rồi để bọn họ đi. Bây giờ có rất nhiều chuyện nhức đầu rồi.” Độc Nhãn Nam trầm tư trong chốc lát. Sau đó nghĩ cũng muốn uống một trận say. Hôm nay trong thành phố bị tổn thất nghiêm trọng. Ngày mai để đám người tới giúp đỡ kia ói chút máu cũng coi như là chuyện tốt.

“Đấy là việc của anh, đừng có gây khiếu nại là được.”

“Lần này, kinh tế của thành phố Duyên Hải bước đầu ước tính tổn thất chừng một trăm ba mươi hai triệu tệ. Người dân thành phố chết ba mươi hai người. Cô nhi quả mẫu đã ghi danh lại hết, mỗi tháng họ có thể nhận trợ cấp tám ngàn tệ.”

“Thành viên trong Bộ Ngành có mười bốn vị đã hy sinh. Những người có vợ con thì sẽ được Bộ phận đặc biệt chăm lo, cũng đền bù hai mươi triệu tệ. Chuyện hậu sự cũng được cử hành với cách thức trang trọng nhất. Đồng thời cũng báo lại cho trụ sở chính để xin huy chương liệt sĩ.”

Lúc Kim Hòa Lị nói đến những chuyện này, sắc mặt rất nghiêm túc.

"Mẹ nó." Độc Nhãn Nam nắm chặt quả đấm, trên mặt lộ ra nét hung ác: "Đám tà vật đáng chết này, một ngày nào đó ông đây nhất định phải diệt sạch chúng nó! Chuyện hậu sự xử lý không tệ. Về sau, mỗi tháng đều phải cho người đến nhà những người đã hy sinh thăm hỏi, nếu như gặp bất kì khó khăn gì thì có thể báo lại cho tôi, để tôi giải quyết!"

"Biết." Kim Hòa Lị gật đầu nói: "Vậy bữa tiệc ngày mai cử hành ở đâu?"

Độc Nhãn Nam phất tay nói: "Còn ăn cái quỷ gì. Ngày mai sắp xếp cho mấy người đó đi cùng tôi đến thăm thân nhân của những người đã hy sinh, cũng tiện cho họ thấy một chút rằng thành viên ở thành phố Duyên Hải chúng ta dù phải đối mặt với tà vật kinh khủng nhường ấy cũng không hề hèn nhát."

Kim Hòa Lị đồng thuận, sau đó nói: "Tôi đã điều tra rõ lai lịch của bọn họ. Tôi hy vọng anh có thể đưa hai vị kia về lại bệnh viện tâm thần. Chúng ta ở đây là Bộ phận đặc biệt, liên quan đến an toàn của cư dân toàn bộ thành phố Duyên Hải, hy vọng anh có thể thận trọng."

Độc Nhãn Nam mới vừa muốn rời đi liền dừng bước, không quay đầu lại, chỉ chậm rãi nói: “Có biết Chương Lang Ma vì sao mà chết không?”

“Không biết.” Kim Hòa Lị lắc đầu nói.

Độc Nhãn Nam cười: “Nói thật, chính là có liên quan đến người mà cô nói là bệnh nhân tâm thần đấy. Nhưng tôi cũng không muốn nói quá nhiều. Chỉ cần cô nhớ kĩ, tôi có thể trở thành người đứng đầu của Bộ phận đặc biệt ở thành phố Duyên Hải không chỉ vì thực lực của tôi mạnh mà còn là vì năng lực nhìn người của tôi nữa.”

“Cô còn trẻ, chỉ có thể nhìn bề ngoài, nhưng không thấy được cái bên trong. Thứ mà cô phải học còn nhiều lắm. Có điều, tôi cũng rất xem trọng cô, tiếp tục cố gắng đi."

Sau đó, Độc Nhãn Nam chắp tay rời đi. Bóng lưng kia tản ra khí thế uy hiếp. Ở vào tình huống của anh ta, nếu không phải có chút thực lực hộ thân, tình hình sẽ không ổn chút nào.

"Có quan hệ sao?" Kim Hòa Lị cau mày, rơi vào trầm tư.

Sau đó cười.

Bệnh nhân tâm thần còn có bí mật?

Tiểu khu nào đó!

Tôn Hiểu cả người kích động khó mà ngủ được. Ban ngày anh ta mang theo chiếc máy ảnh SRL quay chụp được không ít hình ảnh chấn động. Những cảnh quay này là thu hoạch lớn nhất cho tới giờ của cả đời anh ta.

Sửa sang lại video, viết xong tựa đề, Tôn Hiểu thấy rất hài lòng, không hổ là thầy Tôn chuyên nghiệp. Anh ta không chỉ có dáng dấp đẹp trai, lớn gan, mà quay video còn rất tốt. Tiếp đó, Tôn Hiểu đăng nó lên diễn đàn.

Nhìn cái tiêu đề mình viết cũng thấy rất hài lòng.

[Bốn vị cường giả cấp trấn thành chống là vua tà vật.]

[Chưởng pháp thất truyền của người đứng đầu Bộ phận đặc biệt.]

[Năm vị cường giả liên thủ trấn áp tà vật.]

[Khó mà đến gần kết giới cuộc chiến.]

Tựa đề viết rất bá đạo, nhưng tuyệt đối không phải giật tít, nội dung bên trong rất phù hợp với tựa đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận