Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 761: Đây là cách anh xin lỗi sao (2)

Đây là cách anh xin lỗi sao (2)

Các fan trong phòng livestream đều la hét ầm lên, thấp kém, thật là quá thấp kém mà, thế mà lại chơi đánh úp. Nhưng họ không ngờ đánh úp lại không hề có tác dụng, nhìn vẻ mặt chấn động của những cường giả tộc Tinh Không là biết.

Bọn họ đều cảm thấy vô cùng tự hào.

Nhìn thấy không, đây là thần thủ hộ, là thần tượng của chúng tôi đấy, các người không thể so được đâu.

“Rốt cuộc anh có tu vi gì?”

Mặc Võ kinh ngạc hỏi, anh ta không tin trên đời này lại tồn tại một người như vậy. Với tu vi của anh ta, cho dù không đạt đến mức một chiêu đánh chết người khác, nhưng phất tay một cái, một ngọn núi nhỏ bị sụp đổ thì không có vấn đề gì.

Lâm Phàm nói: “Tôi chỉ là người bình thường thích mỗi ngày tu luyện mà thôi. Chiêu lúc nãy của anh rất lợi hại, tương tự như một chiêu mà tôi biết, nhưng tôi không thể tùy ý tấn công, nếu không anh sẽ chết đó.”

“Mặc dù anh nói không tốt về bạn tôi, nhưng trước giờ tôi đều không có tuỳ tiện đánh chết người khác.”

“Anh xin lỗi đi.”

Anh bằng lòng cho Mặc Võ cơ hội nhận sai, dù cho đối phương không biết trân trọng lắm, nhưng anh bằng lòng để đối phương suy nghĩ một chút.

“Mặc tộc sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Mặc Võ cảm thấy đối phương đang chơi mình, nói những lời không đâu. Anh ta tung hoành trong Tinh Không nhiều năm như vậy, trước giờ chưa từng gặp qua tình trạng thế này.

Lâm Phàm hỏi: “Tại sao Mặc tộc các người lại không bỏ qua cho tôi? Hình như tôi đâu có gây ra mâu thuẫn gì với Mặc tộc các người. Nếu có mâu thuẫn thì có thể nói ra, trao đổi thân thiện mới là cách duy nhất để giải quyết vấn đề. Nếu là tôi sai, tôi có thể xin lỗi, Nhưng nếu là các người sai, mà lại muốn tôi nhận sai, vậy thì tôi chắc chắn sẽ không đồng ý.”

Hô hấp của Mặc Võ ngày càng trở nên gấp hơn.

Vành mắt đỏ bừng.

Anh ta hận không thể nuốt chửng Lâm Phàm.

Mặc Võ là người kiêu ngạo, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, anh ta đã cảm thấy đối phương luôn đang đùa giỡn mình.

Cảm giác đó… không thoải mái chút nào.

Độc Nhãn Nam đang suy nghĩ một chuyện, đó là rốt cuộc có nên ngăn cản tình hình trước mắt không.

Ông ta biết Lâm Phàm không có ác ý.

Nhưng hình như cường giả Tinh Không này lại có chút hiểu lầm anh.

Hơn nữa hai người càng nói chuyện, sự hiểu lầm này lại càng sâu thêm, đến cuối cùng đã trở thành mối thù sống chết.

Tộc Lão đi đến bên cạnh Ngô Thắng, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, có khi nào đầu cậu ấy có vấn đề không?”

“Không đâu, tôi thấy rất bình thường.” Ngô Thắng trả lời.

Anh ta cảm thấy Lâm Phàm nói rất có lý. Huống chi bản lĩnh của đại sư Trương rất phi thường, mà người có thể trở thành bạn tốt của đại sư thì chắc chắn là không đơn giản, Nếu đã không đơn giản, tính cách hơi đặc biệt là chuyện rất bình thường.

Lúc này.

Lâm Phàm nhìn thẳng vào Mặc Võ, nâng tay nói: “Mời, thực lực của anh không tệ, tôi muốn cọ xát với anh một trận.”

Tiểu Bảo ở phía xa hét lên: “Không phải anh ta phải xin lỗi sao?”

“Không sao, đợi sau khi cọ xát xong rồi xin lỗi.” Lâm Phàm quay đầu cười nói.

Anh thích chiến đấu với cường giả.

Chiêu thức lúc nãy của Mặc Võ không tệ.

Hành động của Lâm Phàm bị Mặc Võ xem thành một loại khiêu khích, tức đến sôi sục máu, trên đỉnh đầu hình thành bầu trời lơ lửng, vô cùng chói mắt, khiến cho tất cả mọi người đều không thể nào mở mắt, một sức nóng như thiêu đốt bao trùm bốn phía.

Cảm giác rất không tốt.

Trong chốc lát, người Mặc Võ di chuyển, động tác nước chảy mây trôi, quỹ đạo khó có thể nắm bắt. Các con cháu Mặc tộc nhìn một cái đã hiểu ra Thánh Nhân đang thi triển tuyệt học cao nhất của gia tộc.

Sau đó.

Bọn họ phát hiện hơi thở trên người Mặc Võ ngưng tụ thành một chiếc búa dường như đã xuất hiện từ lúc khai thiên lập địa.

Đột nhiên, có tộc nhân kinh ngạc hét lên.

“Đó là Lãm Thiên Thần Chùy tuyệt học.”

“Không ngờ Thánh Nhân đã tu luyện đến cảnh giới này rồi.”

Một áp bức vô cùng khủng khiếp đang đè lên người bọn họ.

Nếu đây không phải chỉ là tràn ra chút hơi thở, chắc chắn bọn họ không thể nào chống lại được.

“Đi chết đi.”

Mặc Võ giận dữ hét một tiếng, hai tay nắm thành quyền, phất một cái, sức lực vô cùng mạnh, không gian rung chuyển dữ dội, tạo thành làn sóng vô cùng đáng sợ. Đây là làn sóng không gian mà vô số nhà khoa học đều muốn nhìn thấy.

Nhưng lúc này lại phát ra từ sức lực trên người người ta.

Khoa học vô hạn, sức người vô hạn.

Nhưng bây giờ là, khoa học có hạn, sức người vô hạn.

Ầm ầm!

Tiếng nổ ầm vang lên.

Trời đất rung chuyển, giống như cả ngọn núi Trường Bạch đều đang lung lay.

Các cường giả Tinh Không đang phân tán ở khắp bốn phía của núi Trường Bạch đều cảm nhận được uy lực này.

“Rốt cuộc là ai…”

“Sức mạnh thật đáng sợ.”

Rất nhiều Tộc Lão của các tộc lớn cảm nhận được sức mạnh này, sắc mặt đều trở nên nghiêm trọng. Lực của Thánh Nhân, có cường giả tộc lớn cảnh giới Thánh Nhân đến rồi, sau khi xác thực tin này thì phải lập tức truyền tin này về.

Để trong tộc điều động cường giả đến đây.

Nếu không bọn họ sẽ không chiếm được ưu thế ở đây.

Lúc này.

Lâm Phàm không hề nhúc nhích, chịu một đòn của Mặc Võ, không hề lùi ra sau bước nào. Ngược lại là sắc mặt của Mặc Võ thay đổi, giống như nhìn thấy quỷ vậy. Anh ta lùi ra sau từng bước, hai tay run rẩy, giống như vừa đánh lên tấm sắt vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận