Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1330: Một năm sau

Một năm sau

Thời gian trôi qua nhanh chóng, lại một năm nữa qua đi.

Lâm Phàm như thường ngày đẩy cửa ra, anh hơi bất ngờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bầu trời có tuyết rơi, bông tuyết rơi xuống mặt đất khiến mặt đất bao phủ một mảng tuyết trắng.

“Thật đẹp!”

Anh cảm thán.

Sau đó lại rèn sắt như thường ngày.

Đến buổi chiều.

Có một giọng nói trong trẻo vọng đến.

Có một người dân trong làng hô lên, dường như đã có chuyện gì rất náo nhiệt xảy ra.

Đột nhiên.

Vang lên một giọng nói mà Lâm Phàm rất nhớ.

“Bố ơi.”

Lâm Phàm đang rèn sắt nghe thấy giọng nói này thì cả người run lên, ngẩng đầu nhìn phía trước. Một cô gái dắt xe ngựa đi tới.

Anh mỉm cười thật rạng rỡ, thật sáng lạn.

Khả Lam vội vàng chạy đến, nhào vào ngực Lâm Phàm, vùi đầu vào trong lồng ngực của anh: “Bố ơi, con rất nhớ bố.”

Rời làng một năm, Khả Lam vẫn luôn rất nhớ bố ở quê hương.

Mỗi ngày cô bé đều cố gắng tu luyện.

Chính là hy vọng lúc cô bé quay về có thể cho bố thấy mình cố gắng nhường nào, không phụ sự kỳ vọng của bố đối với mình.

Lâm Phàm giơ tay, nhẹ nhàng vuốt những bông tuyết trên tóc Khả Lam nói: “Con trở về là tốt rồi.”

Những dân làng cũng chậm rãi vây quanh đây.

Con gái của Lâm Phàm đi học ở Vương Đô đã trở về, bọn họ muốn xem thử xem sau thời gian một năm Khả Lam đã có thay đổi gì.

Bọn họ phát hiện cô bé đã có thay đổi lớn.

Trước kia cô bé còn ngại ngùng e thẹn, bây giờ bọn họ cảm thấy cô bé đã trưởng thành hơn rất nhiều.

“Bố, chờ con một chút.”

Khả Lam đi đến trước xe ngựa, vui vẻ nói: “Con có mang chút đồ từ Vương Đô về làm quà cho mọi người, cảm ơn mọi người từ trước đến nay luôn quan tâm đến con.”

Nghe thấy có quà dân làng đều trở nên vui vẻ tươi cười, điên cuồng khen ngợi Khả Lam.

Nếu là trước đây.

Khả Lam được mọi người khen ngợi như vậy nhất định sẽ ngượng ngùng cúi đầu, cảm thấy được khen thật tốt. Nhưng bây giờ nụ cười trên mặt cô bé càng trở nên sáng lạn, bởi vì cô bé muốn tất cả dân làng đều biết bố của cô bé rất hạnh phúc, sẽ có cuộc sống tương lai thật tốt, cô bé sẽ báo đáp ân tình của bố thật tốt.

Sau khi phát quà xong.

Các dân làng đều thấy mãn nguyện mà giải tán.

Con gái nhà người ta vừa mới trở về, chắc chắn đây là lúc hai bố con tâm sự tình cảm. Tất nhiên bọn họ sẽ không ở lại góp vui cùng.

Trong phòng.

“Bố, đây là quà con mua ở Vương Đô về cho bố. Đợi lát nữa bố mặc thử đi.” Khả Lam mở gói quà ra, bên trong là một bộ quần áo mới tinh, đường kim tinh xảo, người ở làng này mà mặc quần áo như vậy, nhìn chung có cảm giác không hài hòa lắm.

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Ừ, không tệ, nhìn rất đẹp.”

“Bố mau mặc thử đi, con lựa rất lâu mới chọn được cái tốt nhất đấy.” Khả Lam nói.

“Được.”

Bình thường anh cũng không mua nhiều quần áo, đồ anh mặc đều rất bình thường, do không có nhu cầu gì lớn nên chỉ là một ít quần áo cũ, nhưng quần áo trước mắt này là do Khả Lam mua cho, nên anh nhất định phải mặc vào cho Khả Lam nhìn một cái.

Rất nhanh sau đó.

“Thật sự rất đẹp trai.” Khả Lam vui vẻ nói.

Ước mơ lớn nhất của cô bé là làm cho bố vui vẻ hạnh phúc, cũng không có nguyện vọng nào khác.

Vì vậy.

Cô bé vẫn luôn nỗ lực vì ước mơ của bản thân.

Lâm Phàm nói: “Quần áo mà con gái mua cho bố đương nhiên là đẹp rồi, mặc rất đẹp, rất thoải mái.”

Khả Lam thấy bố vui vẻ như vậy, tâm trạng cô bé cũng trở nên vui vẻ hơn. Cho dù đường từ Vương Đô về nhà rất xa nhưng cô bé vẫn muốn trở về thăm bố.

Một năm không gặp cô bé phát hiện hình như bố đã già đi rất nhiều.

Lâm Phàm không phải vẫn giữ nguyên dung mạo như xưa, mà trở nên dần dần già đi, giống với các dân làng khác.

Sau đó, Lâm Phàm chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú cho Khả Lam.

Tối đến.

Bố con hai người ngồi trước bàn ăn, suốt bữa ăn đều nói đến chuyện xảy ra với Khả Lam ở học viện.

“Bố, con làm quen được ba người bạn cực kì tốt ở học viện. Các cô ấy đều là người có thân phận bối cảnh. Lúc mới đầu con còn tưởng họ khinh thường con, nhưng bọn họ thật sự là người tốt, cũng không khinh thường con. Cuối cùng bọn con còn trở thành bạn bè tốt của nhau.”

“Tuy bây giờ con chỉ là một ma kiếm sĩ nhưng cũng rất lợi hại. Theo con thấy ba người bạn kia và con có thể hợp thành một nhóm thám hiểm. Ngày thường có thể ra ngoài rèn luyện, tăng khả năng thực chiến. Tuy rằng không thể so với đoàn mạo hiểm thật sự nhưng chúng con đều sẽ cố gắng.”

Lâm Phàm mỉm cười yên lặng lắng nghe: “Không sai, nhưng phải chú ý an toàn của bản thân. Không cần miễn cưỡng làm việc ngoài năng lực của mình.”

Anh rất yên tâm về an toàn của Khả Lam.

Tạo ra trang sức có thể bảo vệ cô bé, không để cô bé gặp nguy hiểm. Nhưng trang sức chỉ được kích hoạt khi Khả Lam bị nguy hiểm không thể kháng cự lại.

Nếu Khả Lam bị thương anh sẽ rất đau lòng, sau khi tiêu diệt Thần Hắc Ám anh sẽ rời đi, đôi khi những hoàn cảnh khó khăn sẽ trở thành động lực cho cô bé giúp cô trưởng thành hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận