Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1166: TÊN NHÓC NÀY RẤT THÚ VỊ, MUỐN HẮN LÀM LINH VẬT CHO TA

TÊN NHÓC NÀY RẤT THÚ VỊ, MUỐN HẮN LÀM LINH VẬT CHO TA

Chỉ là khi bọn họ nhìn thấy một màn trước mắt, biểu cảm đều y hệt nhau.

“Đây…”

Lỗ hổng ngày càng lan rộng ra, giống như vệt sáng của một loại đèn laze nào đó chiếu xuống.

“Chỗ này vừa xảy ra một trận đấu vũ khí sao?”

“Không thể nào, nếu như là một trận đánh nhau bằng vũ khí, sẽ gây ra tiếng động rất lớn, đám quái vật trong thành phố nhất định sẽ thi nhau kéo đến.”

“Cẩn thận đấy, tôi cảm thấy chỗ này không đơn giản.”

“Uhm.”

Đột nhiên.

Vương Tiểu Quân đưa mắt nhìn ra xa, nhìn thấy một hòn đá rất to ở đằng kia, có một cái bóng đang đứng ở đó.

“Ai…”

Mọi người nghe thấy, tư thế sẵn sàng chiến đấu, ai đấy đều cầm chắc vũ khí chuẩn bị tham chiến.

Bọn họ liếc nhìn nhau.

“Hình như là con người.”

“Đi xem xem, tất cả đều cẩn thận đấy.”

Bọn họ trong chiến đấu, cực kì ăn ý với nhau, dù có gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, đều tập hợp theo một đội hình tuần tự, đối diện với nguy hiểm bủa vây xung quanh.

Bọn họ không ngừng dựa sát vào nhau.

Phát hiện trước mặt có dấu vết đốt lửa, khắp nơi toàn là những mảnh xác chết vụn vặt.

“Ngươi là ai?”

Bọn họ không dám tiến đến gần quá, tình huống kì lạ làm cho bọn họ không biết nên làm như thế nào, nhưng trước khi làm rõ ràng vấn đề, bọn họ không thể để xảy ra sơ suất gì.

Đồng thời tư thế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Một khi tình hình không đúng, trực tiếp chém chết hắn.

Lâm Phàm đứng trước bức tượng chiến sĩ, nghe thấy có người gọi hắn, hắn liền quay người lại rồi nở nụ cười.

“Xin chào.”

Tiểu đội thở phào, nghe thấy đối phương nói chuyện, liền có thể khẳng định hắn là con người.

Chỉ là, bọn họ phát hiện đối phương đeo mặt nạ, làm cho bọn họ cảm thấy không thân thiện, cứ thấy có gì sai sai.

Tiểu đội mười năm người, có nam có nữ, nam có số lượng lớn hơn, 13 người, chỉ có 2 nữ, mà hai người phụ nữ này đều rất giỏi giang tháo vát, đều là trong chiến đấu tôi luyện ra hai vị tinh anh.

Tiêu Hồng là đội trưởng, thực lực rất mạnh, hơn nữa tính cách trầm mặc bình tĩnh, giúp cho tiểu đội của bọn họ nhiều lần tránh khỏi nguy hiểm.

Phụ nữ thông thường gặp phải nguy hiểm, phản ứng đầu tiên chính là ôm đầu rồi hét to lên, sau đó chờ chết, nhưng theo như nghiên cứu, phụ nữ một khi bình tĩnh lại thì còn điềm tĩnh, vững vàng hơn đàn ông rất nhiều.

Tâm tư tinh tế, có thể chú ý tới rất nhiều tiểu tiết.

“Ngươi ở đây làm gì?”

Tiêu Hồng mặc quân phục trên người, cẩn thận quan sát đối phương, đeo mặt nạ, nửa đêm xuất hiện ở thành phố Phúc Dương, hơn nữa nhìn xung quanh, giống như vừa xảy ra một trận đấu, hơn nữa rất kịch liệt, dường như do một trận chiến vũ khí tạo thành.

“Tôi đang tìm Ánh Sáng.”

“Ánh Sáng?”

“Đúng vậy, các người tin tưởng Ánh Sáng không?”

Tiêu Hồng cùng động đội nhìn người đối diện, trong mắt lộ ra sự thích thú, dường như muốn nói, tôi không nghi ngờ tên này là do đầu óc có vấn đề, mọi người xem thế nào, có phải cũng thấy có vấn đề không?

“Chúng tôi tin Ánh Sáng, nhưng ngươi rốt cuộc là ai?” Tiêu Hồng hỏi.

“Tôi là chiến sĩ của Ánh Sáng.” Lâm Phàm hờ hững trả lời, người chiến sĩ ẩn nấp trong ánh sáng, đằng sau lớp mặt nạ, rất chăm chú, thậm chí đã quyết định, anh ta chính là chiến sĩ của Ánh Sáng.”

Vữa mới giải quyết đám quái vật kia, một tờ giấy không biết từ đâu bay đến, hình vẽ trên tờ giấy làm hắn vô cùng kích động.

Đây là bức tranh do một bạn nhỏ vẽ.

Hắn liên quan đến bức tranh của chiến đội của Ánh Sáng, trên trời còn có màu đỏ của mặt trời.

Trên trời có cái khinh khí cầu đang bay, cuối cùng nổi tiếng là, lớp 2 năm 3 – Vương Đại Đại.

Vuốt ve bức tranh, hắn dường như có thể hiểu được tình huống lúc đó.

Vương Đại Đại đang chơi ở đay, tay trái cầm búp bê của chiến sĩ của Ánh Sáng, tay phải cầm bức tranh, ngẩng đầu đứng trước tượng đá, nhìn một cách sùng bái.

Cuối cùng quái vật đã đến.

Vương Đại Đại hô to “Chiến sĩ của Ánh Sáng”, hi vọng thần tượng có thể xuất hiện, đánh bại đám quái vật, nhưng mà kết quả cuối cùng lại vô cùng thê thảm.

Bởi vậy.

Lâm Phàm cảm nhận được một luồng sức mạnh được truyền đến.

Có lẽ thật sự không có cái gọi là chiến sĩ của Ánh Sáng.

Nhưng hắn nguyện làm tấm gương tốt, trở thành ánh sáng trong mắt mỗi người, bởi vậy trước một đống đổ nát, hắn nhặt mặt nạ lên, tuy rằng mặt nạ có hơi bẩn, nhưng bởi thế cũng ẩn chứa một loại sức mạnh vĩ đại.

Lúc Lâm Phàm nói ra những lời này.

Các thành viên của tiểu đội hoàn toàn ngây người.

Cười khúc khích!

Vương Tiểu Quân không nhịn được cười thành tiếng: “Xin lỗi, tôi không muốn cười đâu, nhưng tôi thật sự không nhịn được, tôi…”

Hắn quay mặt đi, che miệng, muốn cười thành tiếng, nhưng luôn cảm thấy không được, chỉ đành cố nhịn, trời ơi, trước nay chưa từng nghĩ, có người nói mình là chiến sĩ của Ánh Sáng.

Tiêu Hồng nhìn Lâm Phàm, từ mặt nạ dần dần chuyển xuống người, ăn mặc không tồi, hai chữ ở trước ngực rất đặc sắc.

“Bảo vệ.”

Không sai.

Lâm Phàm đến bây giờ vẫn còn mặc bộ đồ bảo vệ rất hot trong thành phố.

Chiến sĩ của Ánh Sáng mặc đồ bảo vệ, thật sự trước giờ chưa từng gặp qua.

“Các người có tin tưởng Ánh Sáng không?”

Lâm Phàm nghĩ rất đơn giản, chính là làm cho bọn họ nghĩ rằng Ánh Sáng tồn tại, nhiệm vụ chính là cái này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận