Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 669: Chu di cửu tộc (2)

Chu di cửu tộc (2)

"Tôi có thể nhìn thấy được trong ánh mắt của ông rằng ông rất khát vọng thứ này, ông rất cần nó sao?"

Anh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được đối phương rất khao khát nó.

Anh tình nguyện giúp đỡ người khác, cũng tình nguyện thỏa mãn người khác, giúp người làm niềm vui chính là một chuyện khiến bản thân vui vẻ nhất.

Lão cư sĩ Vân Tường nói, "Đúng, ta rất muốn nó, bởi vì có thể tăng cường thực lực của bản thân, nhưng con yêu ngàn mặt này không phải ta giết, mà là ngài, đến cả thứ này cũng là vô giá, có tiền cũng không mua được."

Lâm Phàm mỉm cười nói, "Ông muốn, thì cho ông đấy."

"Thứ này rất đắt tiền đấy." Lão cư sĩ Vân Tường nghe thấy được lời nói của Lâm Phàm, vẻ mặt khiếp sợ nhìn, giống như đang không thể tin được. Hắn đã muốn nói trắng ra như vậy chỉ cần là người bình thường thì chắc chắn sẽ cầm lấy vật này.

Lâm Phàm nói, "Không sao, tôi thích khiến người khác thỏa mãn, tôi cũng không có hứng thú gì đối với thứ này, hơn nữa tôi cũng không có bạn bè nào cần tới, nếu bạn của tôi cần, với quan hệ bạn bè giữa tôi và ông, tôi đương nhiên sẽ không cho ông, sẽ chỉ cho bạn của tôi thôi."

Lời nói có chút thẳng thắn.

Có chút tổn thương người khác.

Nhưng không biết vì sao, từ góc độ của lão cư sĩ Vân Tường, thì trưởng thôn Lâm trước mắt này có cảnh giới phi phàm, không phải cảnh giới thực lực bản thân, mà là tâm tính.

Hắn sống đến cái tuổi này cũng không được như Lâm Phàm.

Đám dân chúng nghi hoặc nhìn trưởng thôn, tuy bọn họ rất ít tiếp xúc với chuyện ở thế giới bên ngoài, nhưng đối phương đã nói rõ ràng như vậy rồi, đã nói rõ thứ này rất đắt tiền, chẳng qua trưởng thôn đã đưa thứ này cho người ta, vậy thì bọn họ đương nhiên sẽ không nói thêm gì nữa.

Chúng ta chính là dân chúng bình thường, sống tốt ở trấn Thanh Dương là được rồi.

Không cần nghĩ nhiều như vậy.

Chỉ cần có trưởng thôn ở đây, nơi bọn họ ở chính là nơi an toàn nhất.

Những con yêu quái khiến bọn họ phải sợ hãi trước kia, hiện giờ đã có trưởng thôn ở đây, còn có thể sợ hãi con yêu quái nào, căn bản không để ý tới.

Mấy ngày sau.

Lão cư sĩ Vân Tường rời khỏi trấn Thanh Dương, khi rời đi, hắn để lại toàn bộ tiền tài trên người, phương pháp tu luyện của bản thân, ý tứ rất rõ ràng, không có gì để đáp lại, chỉ có thể dâng tặng toàn bộ thứ trên người, mà phương pháp tu luyện của hắn đối với Lâm Phàm mà nói có thể có có thể không, căn bản không quan trọng.

Nhưng đối với người bên ngoài mà nói, phương pháp tu luyện này là vô giá, vô số người đều muốn có được.

Sau khi hắn hấp thụ mảnh tinh thể của yêu ngàn mặt, vậy mà người già trẻ lại một cách thần kỳ, ít nhất trẻ lại hơn bốn mươi, năm mươi tuổi, mái tóc ban đầu bạc trắng biến thành màu đen, chòm râu trắng cũng như vậy.

Đây là điều mà lão cư sĩ Vân Tường thật sự không ngờ tới.

Đối với hắn mà nói, trong lòng kích động đến mức không biết nên nói cái gì.

Suy nghĩ lớn nhất của hắn chính là thành gia lập nghiệp.

Loại chuyện này nói ra có chút dọa người, nhưng chuyện trong lòng mà lão cư sĩ Vân Tường hối hận nhất chính là như vậy, khi còn trẻ lưu lạc giang hồ, trừ ma vệ đạo, dẫn dắt từng lớp người cùng chống lại yêu quái, chết một lớp lại dẫn dắt một lớp, liên tục không ngừng, mãi cho đến khi tuổi đã già.

Trong quá trình biến thành già, hắn chưa từng nghĩ tới loại chuyện thành gia lập nghiệp này.

Đàn ông chí tại bốn phương, tiêu sái giang hồ, tình yêu nam nữ có gì tốt, hoàn toàn không cần thiết...

Cho tới hiện tại...

Lão cư sĩ Vân Tường phát hiện bản thân không được, không phải thực lực của bản thân có vấn đề, mà là vì cơ thể, cho dù là muốn tiếp nhận truyền thừa gia đình cũng không có năng lực này.

Mà lúc này...

Có hội đã đến rồi.

Suy nghĩ đầu tiên sau khi hắn rời khỏi trấn Thanh Dương chính là tìm một người phụ nữ lập gia đình, nối dõi tông đường.

Vẻ ngoài hiện giờ biến thành thế này, hẳn sẽ không có mấy người có thể nhận ra được hắn, mà thật ra cũng không cần để ý tới ánh mắt của người khác.

Vốn dĩ lão cư sĩ Vân Tường nghĩ tới việc truyền việc này đi, nhưng ngẫm lại vẫn không nên truyền đi, trong khoảng thời gian này tiếp xúc với trưởng thôn Lâm, hắn phát hiện trưởng thôn Lâm thuộc loại cao nhân vô dục vô cầu.

Nếu gặp được người giống như anh, ngược lại không sao cả, chỉ sợ gặp phải người có tâm địa xấu xa, tiểu nhân đê tiện giả bộ quân tử, ẩn núp bên cạnh trưởng thôn Lâm mà thôi.

Đối với trưởng thôn Lâm kia mà nói chắc chắn không phải một chuyện tốt.

Giấu việc này ở trong lòng mới là đúng.

Trấn Thanh Dương.

Lâm Phàm giao tiền tài mà lão cư sĩ Vân Tường để lại cho Thanh Liên, anh không cảm thấy hứng thú với những thứ này, nhưng phương pháp tu luyện ngược lại cầm lên lật ra xem.

"Thiên Sách Kinh"

Một bộ sách rất huyền diệu, rất cao thâm.

"Đây là một bộ sách có nội hàm, rảnh rỗi có thể xem thử." Lâm Phàm lầm bầm làu bàu, anh rất thích học, gặp phải điều gì không hiểu sẽ từ từ nghiên cứu, học tập.

Lão cư sĩ Vân Tường nếu biết Lâm Phàm nói Thiên Sách Kinh là một bộ sách có nội hàm, chắc chắn sẽ ngẩng đầu kiêu ngạo nói với anh, không sai, đây là phương pháp tu luyện đứng đầu thế gian, vô cùng huyền diệu, cho dù là hắn cũng chưa hoàn toàn tu luyện thành công, là phương pháp đáng giá tu luyện cả đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận