Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 777: Tiểu Bảo muốn có thú cưng riêng (2)

Tiểu Bảo muốn có thú cưng riêng (2)

Lâm Phàm cười đáp: "Xem ra Tiểu Bảo của chúng ta rất được con sóc yêu thích."

Ông Trương nói: "Ừm, làm người ta ngưỡng một thật."

"Sóc hai đuôi mày lại đây, tao cho mày đồ ăn ngon." Tiểu Bảo vẫy vẫy tay với con sóc hai đuôi, sau đó giang vòng tay ấm áp ra, nghênh đón con sóc vào.

Con sóc hai đuôi nhìn bàn tay trống rỗng không có gì, lại nhìn hạt dẻ đang lăn trên bàn.

Sơ suất.

Đúng là sơ suất mà.

Nó khó khăn lắm mới tìm được một hạt dẻ chắc nịch, nhưng không ngờ lại bị thu hút bởi đồ ăn ngon trên bàn của đối phương, đưa hạt dẻ trong tay qua đó, nghĩ lại cũng cảm thấy thật đau lòng.

Con sóc đứng trên cành cây, suy nghĩ rất lâu, cảm thấy loài người dưới cây không có ý xấu.

Thử trèo từ trên cây xuống.

Con sóc cẩn thận dè dặt đến trước mặt Tiểu Bảo, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định, ánh mắt nhìn đối phương càng cảnh giác hơn, nếu có chút động tĩnh gì, nó sẽ chạy ngay, nhất định không thể để đối phương bắt được mình.

"Sóc ơi mời mày ăn bánh mì này." Tiểu Bảo đưa bánh mì cho con sóc, có lẽ cảm thấy hình như con sóc hơi sợ sệt, mọi thứ đều cẩn thận từng li từng tí, từ đầu đến cuối đều giữ khoảng cách.

Con sóc thấy hơi sợ, nhưng Tiểu Bảo không làm hại nó, còn đưa bánh mì cho nó, nó lập tức buông lỏng một chút.

Thử nhấm nháp một chút.

Đôi mắt chợt bừng sáng.

Mùi vị rất ngon.

Sau đó, chân trước của nó cầm bánh mì, bắt đầu gặm nhóp nhép.

"Ôi, nó ăn bánh mì của tôi rồi." Tiểu Bảo vui sướng vỗ tay, tỏ ra rất vui, trên gương mặt hiện lên nụ cười rực rỡ.

Tộc Lão nói: "Chà, còn không sánh được với cả động vật."

"Biết rồi thì cần gì phải nói ra." Độc Nhãn Nam nói.

Trong lòng hiểu là được, cần gì phải nói nhiều như vậy.

Việc ăn uống của bọn họ giống như vệ sĩ, đều là những món đơn giản, đương nhiên, đối với bọn họ mà nói, trong hoàn cảnh hiện tại, có đồ để ăn đã là chuyện rất tốt rồi, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy.

Tôn Hiểu tán dóc với các fan trong livestream, anh ta cũng dựa vào cái này để kiếm cơm.

Fan chính là người nhà của anh ta.

Ừm, một câu nói rất quen thuộc.

Vào lúc này.

Sóc hai đuôi đến gần Tiểu Bảo, có thể thấy đồ ăn ngon của Tiểu Bảo đã tiến công chiếm đóng thành công, thật sự đã bắt con sóc làm tù binh rồi, đừng nhìn cơ thể con sóc nhỏ, giống như không thể ăn hết được, nhưng lúc ăn vào thì đúng là làm người ta giật mình.

Tiểu Bảo đem hết đồ ăn của mình đặt trước mặt con sóc.

Con sóc không hề từ chối, chỉ cần cậu cho thì tôi ăn.

Đối với con sóc mà nói, thật sự quá ngon rồi, ngon đến phát khóc, trong núi Trường Bạch, nó chỉ có thể ăn một ít hạt dẻ, hơn nữa còn phải thường xuyên trốn tránh sự săn bắt của thiên địch.

Ăn mãi, ăn mãi.

Con sóc ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ tròn xoe nhìn Tiểu Bảo, nhe răng cười, hai cái răng cửa phối hợp với biểu cảm lúc này, rõ ràng rất buồn cười.

"Hihi." Tiểu Bảo bật cười vui vẻ.

Cậu ta rất thích con sóc này.

Rất nhanh.

Đã ăn cơm tối xong.

Con sóc xoa xoa cái bụng tròn vo, ợ một cái, quá thoải mái, quá hưởng thụ, nếu sau này có thể như thế nữa thì thật là tốt biết bao.

"Sóc ơi, sau này đi cùng tao được không?" Tiểu Bảo hỏi thăm.

Cậu ta thật sự rất thích.

Rất muốn nuôi con sóc ở bên người.

Cảm nhận của Tà Vật Công Kê ở bên cạnh về Tiểu Bảo rất tốt, cậu ta là người giàu có trong loài người, nếu có thể trở thành thú cưng của người giàu có, đó là chuyện biết bao người suy nghĩ nát óc cũng không ngờ đến.

Nói thật.

Tà Vật Công Kê đang rất ngưỡng mộ.

Nhưng nó còn có chuyện quan trọng hơn, đó chính là ẩn náu bên cạnh Lâm Phàm, cuộc đời làm nội ứng của nó vẫn chưa kết thúc, con đường sau này còn rất dài, chắc chắn không thể ham muốn an nhàn được.

Theo nó thấy, cả đời con sóc này cũng coi như tiêu rồi, nếu bị bắt làm tù binh vì những lời mật ngọt chết ruồi, chắc chắn sẽ không có triển vọng gì.

Con sóc tò mò nhìn Tiểu Bảo.

Ưỡn cái bụng tròn vo ra, trong nháy mắt đã trèo lên cây rời đi, biến mất tăm.

Tiểu Bảo rất thất vọng.

Cậu ta rất mong con sóc có thể ở lại.

Đáng tiếc...

Không hề.

Con sóc xây nhà ở trên cây cổ thụ, trên cây có các hốc trống, không biết là ai đã để lại nhưng sau khi Sóc Hai Đuôi nhắm trúng thì nơi đây đã trở thành nhà của nó.

Lúc này, trong cây có tiếng động truyền đến.

Rất nhanh sau đó, một bóng hình đi ra từ trong hốc, nhìn kĩ thì đó chính là Sóc Hai Đuôi. Nó đang vác một bao tải để gói lại đống hạt dẻ đã thu gom được.

Nó đứng trên cây cổ thụ, ngoái lại nhìn ngắm ngôi nhà của mình.

"Sắp đến lúc tôi được làm một con sóc giàu có rồi."

Ánh mắt của con sóc toát lên vẻ tràn đầy do dự, miễn cưỡng, nhưng nó vẫn kiên quyết dứt khoát không quay đầu lại căn nhà đã từng gắn bó sâu đậm. Nó không phải là đồ ngốc, nó rất thông minh.

Đứa trẻ đó vừa nhìn đã biết là con nhà giàu có.

Điều quan trọng nhất chính là nó có thể nghe hiểu được tiếng của loài người.

Thời cơ đang ở trước mắt.

Có chọn không đây?

Vậy thì nhất định phải chọn rồi, có thể đi đến được đỉnh cao của con sóc hay không phụ thuộc vào sự lựa chọn lần này.

Trời buổi đêm rất tối.

Sau khi quay người rời đi, phía sau lưng của con sóc lại nứt ra và tỏa sáng.

...
Bạn cần đăng nhập để bình luận