Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 787: Ầm! Quỳ xuống! Quỳ lạy!

Ầm! Quỳ xuống! Quỳ lạy!

Không hề có chút giả tạo nào.

Lâm Phàm: Tốt lắm, người bên chúng tao đều rất thân thiện, tao và ông Trương ở đó có rất nhiều bạn bè. Hơn nữa bọn họ chăm sóc cho bọn tao rất tốt, mày đến đó nhất định sẽ không bị ai bắt nạt đâu.

Anh hoàn toàn không hiểu ý của Cây Bồ Đề.

Đối với Cây Bồ Đề, nó cảm thấy ở đâu cũng nguy hiểm cả. Nó vốn dĩ tưởng rằng ở đây rất an toàn, dù sao nơi này không phải ai cũng đến được.

Chỉ với hơi thở cổ xưa ở nơi này đã có thể ép lùi vô số cường giả, thậm chí là giết chết họ.

Càng không cần nói đến thực lực của bản thân nó cũng không yếu.

Giống như những người ở đây, ngoại trừ người đang đứng trước mặt nó, những người khác nó đều chắc chắn có thể giết chết.

Cây Bồ Đề: Như vậy thật sự tốt sao?

Lúc này, Cây Bồ Đề bị Lâm Phàm khiến cho hơi ngây ra, vì nó không biết có nên tin lời anh hay không. Thực ra nó rất muốn tin anh, nhưng vấn đề duy nhất là đồng ý một cách tuỳ tiện thì hình như không tốt lắm.

Một lúc lâu sau.

Độc Nhãn Nam muốn nói chuyện với Lâm Phàm nhiều lần. Cậu đứng ở đó làm gì, có chuyện gì thì cứ nói với nhau, đừng ở đó giận dỗi có được không.

Nhưng nghĩ thì thấy vẫn là thôi đi.

Ông ta kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi.

Cuối cùng, ông ta nhìn thấy Lâm Phàm đi về phía mình.

“Tôi đã nói với nó rồi, nó ở đây rất nguy hiểm, nên đồng ý theo chúng ta về. Tôi thấy bên ngoài bộ phận chúng ta có một vườn hoa, không phải ở đó có một mảnh đất trống sao? Tôi đã nói là đồng ý nhường phần đất đó cho nó, bảo nó ở đó, ông đồng ý không?” Lâm Phàm hỏi.

“Hả?” Độc Nhãn Nam ngây người nhìn Lâm Phàm, giống như chưa hiểu: “Cậu nói cái gì?”

Không thể trách Độc Nhãn Nam há hốc mồm, bởi vì những lời của Lâm Phàm tác động quá dữ dội đến ông ta.

Lâm Phàm nói: “Nó đồng ý theo chúng ta quay về, ông đồng ý không?”

Độc Nhãn Nam tạm thời im lặng.

Sau đó.

Độc Nhãn Nam như nhảy dựng lên: “Đồng ý, sao có thể không đồng ý chứ? Nó muốn ở đâu cũng được.”

Mẹ nó.

Nói thật, từ trước đến giờ Độc Nhãn Nam chưa từng nghĩ sự việc sẽ trở nên thế này.

Thật ngang tàng đấy anh hai của tôi à. Nếu không phải ông ta lớn tuổi hơn Lâm Phàm, ông ta thật sự rất muốn nhận Lâm Phàm làm anh, bởi vì đi ra ngoài với anh chưa từng gặp qua cái gì gọi là thất bại.

Lâm Phàm gật gật đầu, đi đến trước mặt Cây Bồ Đề: “Có thể, ông ấy đồng ý rồi, mày có thể theo tụi tao về. Hơn nữa tao có thể bảo đảm nơi đó thật sự rất tốt, tao và các bạn của tao ngày nào cũng sẽ tưới nước cho mày, đảm bảo mày có thể khoẻ mạnh phát triển.”

Cây Bồ Đề hiểu rõ kẻ thức thời mới là người tài giỏi. Đừng thấy đối phương có vẻ rất thân thiện, những thứ này rất có thể chỉ là trong tình huống có thể trao đổi mà thôi. Một khi không thể trao đổi nữa, vậy thì tình hình rất có thể sẽ thay đổi.

Không còn cách nào khác, đã đến bước đường này rồi, nói cái gì cũng là giả.

Cây Bồ Đề tin thứ mà nó cảm nhận được.

Nó chọn tin tưởng con người trước mặt.

Những chiếc lá vàng rung rinh, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Phàm, cơ thể của Cây Bồ Đề thu nhỏ lại, rễ được kéo ra khỏi mặt đất, biến thành một cái cây nhỏ chỉ to bằng bàn tay, vô cùng sống động, trên cây dường có ngũ quan, thế mà lại có chút giống người.

Trong chớp mắt, nó đã trốn vào trong ngực Lâm Phàm.

Bặt vô âm tín.

Nó vốn dĩ không cho người khác có cơ hội nhìn thấy nó. Có lẽ là vì cảm thấy sau khi thu nhỏ thì không còn uy nghiêm, sợ người khác không còn sợ nó nữa.

Độc Nhãn Nam nhìn thấy cảnh tượng này, tâm trạng vô cùng tốt. Lại thêm một món bảo bối bị Lâm Phàm của bọn họ lừa về nhà rồi.

Thật là giỏi.

Tộc Lão nhỏ giọng nói: “Lãnh đạo Từ, món này có một nửa của chúng tôi không?”

Độc Nhãn Nam ngạc nhiên nhìn Tộc Lão, sau đó cười khổ nói: “Ôi, chuyện này thật sự không có cách nào. Ông cũng nhìn thấy đó, cái này làm sao chia được, đối phương là một sinh mệnh đấy, làm sao chặt người ta ra một nửa để chia cho ông được, Nhưng mà chúng tôi nói lời sẽ giữ lấy lời, vật này sẽ được đặt trong bộ phận đặc biệt, sau này ông có quyền ngắm nhìn.”

“Ông phải hiểu, món bảo bối quan trọng như vậy, chúng ta chắc chắn phải huy động lực lượng hùng hậu để trông coi, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai đến gần. Nhưng các ông thì không giống, bởi vì chúng ta là quan hệ hợp tác, tôi không thể nào thất tín với ông, nên các ông có thể tùy ý nhìn.”

Mẹ nó!

Lão Tộc cảm thấy người ở đây đúng là hèn hạ.

Đến lời này cũng có thể nói ra được.

Đây là một nửa mà các ông nói sao?

Đồ ăn cắp!

Thật là âm hiểm mà.

Chỉ là không còn cách nào khác, chuyện đã phát triển thành như vậy rồi, ông ta còn có thể nói gì nữa chứ.

“Chúng ta tiếp tục đi thôi.” Tộc Lão nói.

Ông ta chỉ cầu mong những món sau đó là vật thực, đừng có lại xuất hiện vật có sinh mệnh, ông ta thật sự không chịu nổi.

“Đợi đã.” Lâm Phàm lên tiếng gọi.

Mọi người đều tò mò nhìn anh, không biết anh có chuyện gì. Mặc dù anh có vẻ hơi không hợp với bọn họ, nhưng không thể không thừa nhận, con đường phía sau còn cần anh dẫn dắt, không có anh thì không thể nào đi tiếp được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận