Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 941: Bắt đầu nhiệm vụ! (2)

Bắt đầu nhiệm vụ! (2)

Anh rời khỏi nhà ăn, đi dạo, một vòng, phát hiện ra nơi mình đang ở nằm trên một ngọn núi, nhìn ra xa phong cảnh rất đẹp, không khí rất trong lành.

Đứng bên vách núi, phóng tầm mắt ra xa, cảnh tượng trải dài bất tận, trời đất bao la.

Sống trong một nơi có phong cảnh nên thơ hữu tình như vậy, mọi thứ nên tốt đẹp, nhưng không biết vì sao, mấy người bên cạnh anh vừa rồi, đều vô cùng âm trầm, thật giống như có tâm sự nặng nề.

Anh đi đến một khu rừng trúc.

Lá trúc lặng lẽ bay xuống.

Lâm Phàm vươn tay, xòe rộng lòng bàn tay ra, lá trúc nhẹ nhàng đáp xuống, thổi một hơi, lá trúc lại bay lên, chậm rãi bay về phương xa.

Phía sau vang lên tiếng động.

Anh xoay người lại nhìn.

Bóng dáng của hai người xuất hiện.

Một vị nữ tử và người kia là một tiểu cô nương.

Hai người này đều giống như con cưng của trời vậy, giống như đồ quý được chế tác tinh xảo, chỉ là vị tiểu cô nương kia cứ sợ hãi nấp sau lưng nữ tử, ánh mắt sáng ngời lén nhìn Lâm Phàm.

Lâm Phàm mỉm cười.

Hai người này là người nhìn có vẻ bình thường nhất mà anh gặp cho đến bây giờ.

Nữ tử giơ tay, ném ra một đồ vật: "Hi vọng ngươi có thể giữ lời hứa của mình, để cho chúng ta lánh tại nơi này của ngươi."

Lâm Phàm nhận lấy đồ vật.

Nhìn kỹ.

Thì ra là nửa mảnh ngọc bội, cúi đầu nhìn xuống nửa miếng ngọc bội treo bên hông, hai mảnh này ghép lại làm một, thì có thể ghép thành một miếng hoàn chỉnh.

Dựa vào trí nhớ trong đầu, miếng ngọc bội được ghép lại này, có liên quan đến bảo tàng, nghe đồn người có thể có được ngọc bội, thì có thể mở được kho báu.

"Hàn Yên, Hàn Tiểu Tiểu."

Anh cũng không quen biết hai người trước mắt này, nhưng trong ký ức có tên của hai người.

"Được, các ngươi muốn ở lại nơi này thì cứ ở lại đi, sẽ không có ai quấy rầy các ngươi, có cần cùng đi dạo không? Phong cảnh rất đẹp."

Lâm Phàm mỉm cười nói.

Không biết anh phải ở đây bao lâu.

Nhưng cảm giác có người bầu bạn rất tốt.

Hàn Yên vẫn luôn đề cao cảnh giác đối với Lâm Phàm, bởi vì không nhìn thấu, càng biết anh là một người tâm tư khó dò.

Một mình dẫn muội muội đi theo, rất nguy hiểm, căn bản không có cách nào bảo vệ muối ấy.

Cuối cùng chỉ có thể đến nơi này.

Ít nhất bây giờ đây đây là một chỗ an toàn.

"Được."

Hàn Yên gật đầu, nắm tay muội muội đi theo sau Lâm Phàm, luôn duy trì khoảng cách, không dám đi quá gần, nếu tình huống có gì không ổn, nàng ta cũng có thể đưa muội muội chạy khỏi nơi này trong thời gian ngắn nhất.

"Tỷ tỷ, muội sợ hãi." Hàn Tiểu Tiểu nắm chặt lấy tay của tỷ tỷ.

"Đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây."

Lâm Phàm phát hiện hai người kia cũng không thả lỏng, luôn đề phòng anh thì mỉm cười nói: "Các ngươi rất sợ ta à?"

Vì để thể hiện sự thân thiện của mình, anh cười vô cùng tươi, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

"Lâm Phàm, ta đã giao ngọc bội cho ngươi, ngươi cũng không cần phải che giấu bản tính của mình, ta và muội muội chỉ muốn có chỗ nghỉ chân, sẽ không rời khỏi nơi này đâu." Hàn Yên nói.

Tuy rằng giọng nói hình như không được thân thiện cho lắm, nhưng rất êm tai.

"Cũng có lẽ giữa chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng không sao, nơi này rất an toàn."

Lâm Phàm thường có suy nghĩ đã tới thì an tâm ở lại, không muốn chủ động gây sự với người khác, cũng sẽ không chủ động quấy rầy cuộc sống người khác, về phần nhiệm vụ gì đó, hết thảy đều tùy duyên, không cần để trong lòng.

Hàn Yên trầm mặc, nàng biết Lâm Phàm rất nguy hiểm, một khi buông lỏng cảnh giác thì sẽ có nguy hiểm rất lớn.

Khi trở lại sơn trang.

Lão quản gia nhìn thấy hai nàng, hai mắt đục ngầu nhìn chăm chú vào các nàng một lát, sau đó cúi đầu rời đi.

Nô bộc đi ngang qua bọn họ, đều quỳ xuống đất bái kiến Lâm Phàm.

Đều rất sợ hãi.

Tuy rằng biểu hiện cực kỳ bình thường, nhưng có thể thấy được nỗi sợ hãi ẩn sâu trong trong đôi mắt bọn họ.

"Về sau các ngươi không cần quỳ lạy nữa." Lâm Phàm nói.

Nhóm nô bộc nghe vậy càng thêm sợ hãi.

"Chủ nhân tha mạng, nếu chúng tiểu nhân có làm sai chỗ nào, xin chủ nhân hãy tha thứ."

Bọn họ đều tưởng rằng mình làm sai việc gì, chủ nhân muốn khai đao với bọn họ, ý của câu nói không cần quỳ, không phải là nằm quan tài hay sao?

Lâm Phàm nhìn bọn họ, có chút bất đắc dĩ, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, lại khiến cho bọn họ sợ hãi như thế, xem ra cần có một khoảng thời gian dài để xóa bỏ sự sợ hãi bọn họ.

Nhưng cái anh không thiếu nhất chính là thời gian.

Từ từ mà làm vậy.

Anh sẽ dùng dịu dàng của bản thân để cảm hóa những người này, để cho bọn họ thích anh, chứ không phải là sợ anh.

"Dọn dẹp hai gian phòng." Lâm Phàm nói.

Hàn Yên vội vàng nói: "Ta và muội muội ở trong một phòng cũng được."

Nàng ta tuyệt đối sẽ không tách ra với muội muội, lỡ như Lâm Phàm mặt người dạ thú ra tay với muội muội của nàng ta, vậy thì nàng ta sẽ điên mất, thà rằng chịu đựng tra tấn về tinh thần ở trong này, cũng không muốn đi ra ngoài, chính là vì ra bên ngoài, sẽ khó giữ được tính mạng.

Lâm Phàm nói: "Vậy thì dọn dẹp một phòng là được rồi."

Bọn nô bộc nghe vậy vội vàng đi làm việc, không dám chậm trễ chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận