Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1162: Cuối cùng tôi cũng đã phát hiện di tích chiến binh ánh sáng. (2)

Cuối cùng tôi cũng đã phát hiện di tích chiến binh ánh sáng. (2)

Nếu để cho Thiên Thánh biết chuyện, ông ấy chắc chắn muốn gầm thét, lão đây từ nhỏ đã là thiên tài kiếm đạo, phế vật hồi nào thế!? Cho dù cậu muốn cổ vũ người khác thì cũng đâu cần đem tôi ra biên chuyện chứ, Địa Thánh cũng rất phù hợp, cậu có thể tìm đến Địa Thánh mà!

Lâm Phàm nói: “Nào, tiếp tục!”

“Được.”

Chuyện xảy ra sau đó đúng như suy nghĩ , mỗi một lần Lâm Phàm vung đánh đều đánh rớt đao Đường Trực trong tay Trình Chí xuống đất, nhưng dẫu thế thì anh ta vẫn kiên trì, nhặt đao lên tiếp tục chịu từng cú đánh của Lâm Phàm.

“Tiếp tục!”

“Tôi có thể làm được!”

“Tôi có thể làm được!”

Cơ quan Thảo Phạt.

Tổ điều tra nghĩ hết tất cả mọi cách, nơi nào có thể nghĩ đến là đi tìm nơi đó, nhưng mà tìm mãi không thấy tàn chi của quái vật đang núp ở đâu, bọn chúng nghĩ có lẽ tàn chi của quái vật biết ở nhờ nơi ở của loài người. Thế nhưng thông thường, loài người bị ở nhờ đều sẽ trở thành quái vật. Đầu tiên là muốn ăn thịt người, đói khát là cái mà quái vật khó có thể chịu đựng nổi nhất. Nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, đây là chuyện rất kỳ quái. Ngõ hẻm âm u, khe nước ô nhiễm bốc mùi đều là nơi bọn chúng tìm kiếm, nhưng ngoại trừ chuột gián ra thì không có gì cả.

Ban đêm.

Lâm Phàm đứng ở phòng bảo vệ, nghĩ đến chuyện ban ngày, khóe miệng liền lộ ra một nụ cười. Trình Chí lại nhặt lên sự tự tin, hy vọng mỗi ngày đều có anh ta luyện tập cùng. Đối với yêu cầu này, anh ta không từ chối, đang phân vân chứ chưa đồng ý ngay.

Tít!

Có tin nhắn.

“Chú ơi, đêm nay rất tĩnh lặng, ánh trăng rất sáng đẹp, chú đang làm gì đó?”

"Chuẩn bị ngủ."

“Hình như chú là người quy tắc, ngay mai cháu còn mang bữa sáng cho chú, chú không được đóng cửa đâu đấy, phải chờ cháu đến mới được!”

“Được.”

“Chú ngủ ngon!”

Trao đổi đơn giản, mục đích chính của Đường Nại Nhất chính là bảo Lâm Phàm đừng vội đóng cửa, đây mới là chuyện quan trọng nhất.

Lâm Phàm chuẩn bị ngủ đột nhiên nhớ tới một việc. Mở trình duyệt của điện thoại, ở mục tìm kiếm nhập: Ánh sáng có tồn tại không?

Đây là biện pháp đơn giản nhất, hữu hiệu nhất. Internet chính là một bách khoa toàn thư siêu phong phú, muốn biết cái gì cũng có thể tra được. Trang được tải xong, thứ muốn biết đã sắp đến.

Bạn nặc danh trên mạng: Thần Kinh! Không thấy buổi sáng có ánh sáng sao?!

Lâm Phàm nhíu mày, lướt đến phần giải thích bên dưới.

“Chỉ là một danh từ trong vật lý học, bản chất nó là một loại....”

Giải đáp rất thâm diệu, không hiểu lắm, nhưng chắc chắn không phải đáp án mà anh ta muốn tìm. Đành tắt điện thoại, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ. Trong đầu hồi tưởng lại lời thằng nhóc nói mà mình nghe được vào ngày hôm qua.

“Chiến binh của ánh sáng có tồn tại...”

Anh ta bất thình lình mở to mắt, lấy điện thoại ra, tìm kiếm “chiến binh của ánh sáng”

Nhìn trang đã tìm thấy.

“Chiến binh của ánh sáng là nhân vật do Trần Kiện Kiện sáng tạo vào năm 1987, cách ngày nay bốn mươi năm, là tác phẩm kinh điển trong lòng công chúng nhiều đời...”

Bản gốc?

Lâm Phàm có chút ngơ ngác. Anh ta biết ý của bản gốc, chỉ là cảm thấy rất kỳ lạ, đáng lẽ không phải là như thế này. Nhất định có chỗ nào không đúng, chỉ là anh ta tiếp tục đọc xuống thì đều là nội dung cốt truyện và các thứ liên quan của chiến binh của ánh sáng, hoàn toàn không có nội dung anh ta muốn.

“Hầy!”

Được rồi, vẫn nên ngủ thôi, đợi ngày mai có thể hỏi người khác thử.

Ngày hôm sau!

Lâm Phàm vẫn như ngày thường, đợi Đường Nại Nhất đến trường học, ăn xong bữa sáng thì chờ đồng nghiệp đến. Sau đó giao công việc, đến vườn rau tưới nước. Chút nữa Trình Chí sẽ đến và tiếp tục huấn luyện với Lâm Phàm.

“Anh biết chiến binh của ánh sáng không?”

“Biết chứ, là nhân vật hoạt hình. Bọn con nít bây giờ rất thích, khi đó tôi cũng rất thích.”

"Không phải, hắn có phải là nhân vật có thật không?"

Lâm Phàm có chút ngờ vực nội dung gợi ý của nhiệm vụ. Và trong thời gian rất ngắn này, hễ nghe đến thứ gì có liên quan đến ánh sáng là biểu cảm rất tò mò.

Trình Chí ngỡ ngàng nhìn, sau đó bật cười, nói: “Sao có thể, nhân vật đó đâu tồn tại, chỉ là nhân vật hư cấu mà thôi. Mấy người đó đều là người nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên đi bịa chuyện linh tinh. Ai tin thì người đó là đồ ngu!”

"Được rồi."

Lâm Phàm cảm thấy thật đáng tiếc, không ngờ sẽ là như thế này. Trình Chí là tác giả gốc của Thế giới trong mơ, điều anh ta biết chắc chắn nhiều hơn mình, tin anh ta chắc hẳn sẽ không sai.

Lâm Phàm vẫn giữ suy nghĩ như trước kia, từ từ sẽ đến. Không cần phải gấp, chung quy nhiệm vụ sẽ có một ngày hoàn thành.

Bắt đầu tập luyện.

Trình Chí chưa lần nào cầm chặt được đao, đều là một đòn đã rơi xuống, không phải sức Trình Chí yếu, mà là Lâm Phàm quá kinh khủng. Đừng nói trong mơ có người có thể ngăn cản, cho dù là những đại tộc Tinh Không kia thì cũng không ai có thể đỡ nổi.

Mấy ngày sau.

Tại thư viện.

Lâm Phàm đi đến trước mặt quản lý hỏi: "Xin hỏi có quyển sách nào liên quan đến chiến binh của ánh sáng không?"

Quản lý là một ông lão, xem ra đã sáu bảy mươi tuổi. Ông đeo kính mắt, đầu tóc vô cùng chỉnh tề, khí chất văn nhân rất mạnh mẽ.

Quản lý nhìn thoáng qua Lâm Phàm, thản nhiên nói: "Không có."
Bạn cần đăng nhập để bình luận