Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 806: Đoạn tử tuyệt tôn, cắt đứt huyết mạch

Đoạn tử tuyệt tôn, cắt đứt huyết mạch

Trong lúc đang đi.

Một vị thái giám đã chặn đường Lâm Phàm.

“Mời trở về.” Thái giám đứng trước mặt Lâm Phàm, đúng mực nói.

Lâm Phàm nói: “Ngươi là...”

“Mời trở về, đừng để tôi khó xử.” Thái giám nói, thậm chí còn có cảm giác xúc động muốn khóc. Đối với ông ta mà nói, nhiệm vụ của ông ta chính là trông coi Lâm Phàm, không để anh rời khỏi chỗ này, nếu như làm không tốt, ông ta sẽ phải trả giá.

Đương nhiên ông ta biết, bất kỳ ai ở lâu trong một phạm vị cố định không thể rời đi khổ sở biết nhiêu, còn có thể phát điên nữa nhưng ai bảo đây là thâm cung chứ, không biết bao nhiêu người có số phận thảm thương.

Anh cũng không phải là người bi thảm nhất chỉ là một trong số đó mà thôi.

Lâm Phàm nhìn đối phương, từ trong mắt đối phương có thể nhìn thấy một chút không bình tĩnh, thì ra nhiệm vụ của đối phương là ngăn cản anh, nếu không sẽ bị trách phạt, điều này khiến anh nhớ tới nhiệm vụ của mình.

Tuy không hiểu lắm.

Nhưng anh vẫn luôn nghiêm túc với nhiệm vụ, giống như một chuyện nào đó cần phải hoàn thành trong cuộc sống.

“Được rồi.”

Lâm Phàm gật gật đầu, không làm khó đối phương, xoay người rời đi, bước vào phòng.

Thái giám nhìn thấy bóng lưng rời đi của Lâm Phàm, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nhiệm vụ này thật là khó khăn, chỉ là không còn cách nào.

Nếu như làm không tốt, kết quả sẽ vô cùng thê thảm.

Bây giờ.

Trong triều đình, các vị hoàng tử đang được Tam sư, Tam công phù trợ.

Bọn hắn đều tự mình ủng hộ vị hoàng tử mà mình xem trọng, lúc này đại hoàng tử bị giết hại, ván cờ sụp đổ, hoàn toàn làm xáo trộn nhịp điệu của họ.

Người được xưng là Vô Trần đại sư nhân vật được mọi người kính trọng trong võ lâm cho rằng vận mệnh Vương triều Đại Uyên suy bại có quan hệ mật thiết với cái chết của đại hoàng tử.

Thái tử bị mưu hại.

Mặc dù không bị thương nhưng đối với Vương triều Đại Uyên mà nói đây là một chuyệt rất quan trọng.

Có yêu nghiệt đang phá hoại số mệnh của vương triều.

Đồng thời kêu gọi cường giả ở khắp nơi bảo vệ thái tử, đề phòng những kẻ xấu lại tiếp tục gây bất lợi cho các vị hoàng tử.

Trong lòng rất nhiều người đều nghĩ.

Mục tiêu của tên thích khách đó rất có thể là vì trừ khử thái tử, từ đó khiến cho Vương triều Đại Uyên sụp đổ.

Có còn một suy nghĩ khác.

Trong lòng tất cả mọi người đều có.

Nhưng không ai dám nói cả.

Chính là tranh giành ngôi vị thái tử.

Nhưng điều này là cấm kỵ, ai dám nói linh tinh chứ, cẩn thận vạ miệng.

Mấy tháng sau!

Một chuyện hết sức kinh hoàng lại lần nữa xảy ra ở Đại Uyên.

Tam hoàng tử chết thảm.

Dù sao thời gian dài như vậy, tên thích khách cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa, dẫn đến đa số mọi người đều cho rằng đối phương cũng không muốn làm gì các vị hoàng tử Đại Uyên cả, chỉ là có mối thù với đại hoàng tử mà thôi.

Hầu hết các hoàng tử đều buông lỏng cảnh giác.

Cái chết của hoàng huynh không liên quan gì đến bọn hắn, ở bên ngoài lại không trêu chọc ai, ai sẽ vô duyên vô cơ tìm phiền phức cho chính mình chứ.

Nhưng chỉ có như vậy.

Tam hoàng tử được người ta phát hiện chết trong thư phòng, cái chết giống hệt cái chết của Đại hoàng tử, sau đó không biết ai truyền tin tức ra ngoài, đại hoàng tử và tam hoàng tử đều chết dưới bàn tay truyền nhân “Cửu U Thần Điển”.

Toàn quốc kinh hoàng!

Võ lâm chấn động!

Đây là đại nạn của võ lâm, đại nạn của Đại Uyên ư?

Điều khiến bọn hắn không thể tiếp nhận nhất là đến bây giờ, cũng không biết là ai tu luyện “Cửu U Thần Điển” hay là cất giấu ở nơi nào.

Tây Cung viện!

“Ngươi tiểu tiện nhân này, cho rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của bổn cung sao?” Hiền Phi nương nương nhìn thấy Trinh Nhạc đã trưởng thành, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, rất muốn giống như lúc trước, dẫm đạp Trinh Nhạc dưới bàn chân để nàng chịu hết tất cả những nhục nhã.

Chỉ là không thể ngờ, nàng lại được hoàng đế yêu thích, ở trong rất nhiều tử nữ một bước lên trời khiến cho bà ta không thể nào xuống tay được.

Trinh Nhạc mỉm cười nhìn Hiền Phi nương nương.

Người này là mẫu thân đã khiến cho nàng chịu bao nhiêu khuất nhục từ lúc còn nhỏ.

“Ngươi nhìn bằng ánh mắt gì đấy?”

Hiền Phi nương nương tức giận quát mắng, nếu như là lúc xưa, đám nô tỳ xung quanh đã bước lên đưa Trinh Nhạc lui xuống rồi, nhưng bây giờ cho các nàng mười lá gan cũng không dám.

Công chúa được hoàng thượng vô cùng yêu thương, làm sao có thể để cho các nàng trêu chọc chứ, chỉ có thể thành thật đứng đó, đồng thời phù hộ, hy vọng công chúa Trinh Nhạc không nhớ những gì các nàng đã từng làm.

Lúc này!

Lúc Trinh Nhạc nhìn thấy Hiền Phi nương nương, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, chính là làm sao để giết chết Hiền Phi.

Chém thành trăm nghìn mảnh hay là tra tấn giày vò đây?

Không.

Không thể nghĩ tiếp, nếu như nàng còn nghĩ tiếp thì bây giờ nàng thực sự muốn giết chết Hiền Phi, nàng còn có chuyện muốn làm, vì một người đã chết không đáng để xáo trộn.

“Ha ha!”

Nụ cười không một tiếng động.

Sau đó xoay người rời đi.

Hiền Phi nhìn thấy nụ cười của Trinh Nhạc lúc rời đi, trong lòng đột nhiên run lên, cơ thể lạnh lẽo run rẩy, giống như nhìn thấy thứ gì đáng sợ lắm.

Vứt bỏ những suy nghĩ trrong đầu.

Sao có thể nghĩ như vậy chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận