Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 491: Tà Vật Si xuất hiện, một trận đấu công bằng (4)

"Quả nhiên là thế, thần thoại cổ xưa đều là sự thật, thật sự có địa ngục, còn tấm bia đá kia chính là dùng để phong ấn Tà Vật. Nhưng vì mất đi hiệu lực phong ấn nên Tà Vật mới từ dưới địa ngục đi ra ngoài được."

"Đây là bí mật động trời, chúng ta là người đầu tiên phát hiện."

"Nhưng mà chúng ta có thể mang tin tức này ra ngoài sao?"

Lúc một nhân viên kỹ thuật nói ra lời này, tất cả mọi người đều im lặng. Đúng vậy, có thể mang tin này về nhà sao, chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này.

Đại sư Vĩnh Tín chắp tay trước ngực, trong mắt lóe một tia sáng nhạt nhòa, ngẩng đầu lên nói: "Thí chủ Tà Vật, thời kỳ cổ xưa có Phật thật không?"

Tà Vật Long Cốt nói: "Có..."

Lúc Tà Vật nói ra thời xưa có Phật, đại sư Vĩnh Tín lập tức giật bắn mình. Nghe được chuyện mà ông ta đã từng luôn muốn biết, trong lòng cũng đồng thời có chút hốt hoảng.

Dù sao thì hòa thượng như ông ta cũng không phải làm quá tốt.

Tham!

Sắc!

Dục!

Đều có một chút. Mặc dù không có nghiêm trọng như thế, nhưng nói tóm lại sống trong thế giới loài người này vẫn phạm vào mấy vấn đề một chút. Nhưng mà ông ta tự nhận là có đôi lúc cũng làm tròn chức vụ, chính là thường xuyên chăm chỉ niệm kinh tụng Phật, hơn nữa còn rất chân thành.

Nếu như Phật biết được, nhất định sẽ tha thứ cho lão nạp.

Từ nay về sau.

Nhất định phải toàn tâm toàn ý làm một vị hòa thượng, nhất định không được nghĩ nhiều.

Đại sư Vĩnh Tín hiểu rồi.

Vào lúc đối phương nói Phật có thật, ông ta thật sự đã hiểu rồi. Kiểu giác ngộ này không phải bất chợt xuất phát từ trong tim, mà là bị sợ quá nên giác ngộ.

"A di đà Phật."

Đại sư Vĩnh Tín niệm Phật chú, trong lòng thoáng trở nên an tâm thêm rất nhiều.

Tà Vật Cốt Long có thể cảm nhận được ai mạnh ai yếu trong đám người này, ánh mắt nó dừng lại trước Lâm Phàm, nói:

"Mày chính là cường giả mạnh nhất trong loài người sao, mày đại diện loài người tới đây là muốn giết chết tụi tao, trở thành anh hùng của loài người à?"

Lâm Phàm nhìn Tà Vật Cốt Long bằng ánh mắt ngờ vực, cảm giác mấy lời đối phương nói thật sự rất kỳ lạ.

"Ông Trương, nó có phải là bị ấm đầu hay không?"

"Hình như là thế."

Bọn họ vốn tưởng rằng giao tiếp là một chuyện rất dễ dàng, nhưng mà mấy thứ ở trước mặt này lập dị quá, nói chuyện toàn nói mấy câu bọn họ nghe không hiểu.

Tao đâu có muốn trở thành anh hùng.

"Tao không muốn giết hết tụi mày." Lâm Phàm nói.

Tà Vật Cốt Long cười nói: "Thú vị, chứ nếu thật sự muốn giết tụi tao thì loài người tụi mày thật quá kiêu căng rồi, kiêu căng tới mức khiến tao có chút buồn cười."

Đại sư Vĩnh Tín nói: "Tà Vật thí chủ, nếu như tôi nói chúng tôi chỉ là đi ngang qua, thí chủ có tin hay không?"

"Mày nói xem?"

"Lão nạp biết các thí chủ không tin, nhưng lão nạp trước giờ chưa từng nói dối. Chuyện chính là như vậy, lừa gạt các thí chủ cũng không có ích lợi gì, nếu như Tà Vật thí chủ có thể nể mặt một chút thì quá tốt rồi."

Đại sư Vĩnh Tín thật chẳng ra gì.

Gặp Tà Vật nhỏ yếu thì trực tiếp tung một chưởng, hét lớn: "Tà Vật, tao vừa nhìn đã biết mày không phải là người rồi, xem chưởng đây."

Mà hiện tại...

Gặp được loại Tà Vật khủng bố này, không... Phải nói là đối phương tồn tại ở trong thần thoại cổ xưa.

Bọn họ làm gì có thể đối phó được.

Nên khiếp sợ thì cứ khiếp sợ đi.

Sống sót là chuyện may mắn nhất rồi.

Đại sư Vĩnh Tín chấp nhận nói những lời này với Tà Vật, ông ta phát hiện lúc này Tà Vật Si có chút hiểu được lý lẽ, chính là cũng không có nóng nảy như trong tưởng tượng.

Chỉ là...

Hành động của Lâm Phàm khiến cho ông ta hoàn toàn bùng nổ.

"Mày rất mạnh, từ trong lời nói của mày, tao có thể nghe được mày muốn đánh nhau. Hình như đối tượng mày lựa chọn chính là tao, tao rất thích chiến đấu, tao tình nguyện làm đối thủ của mày."

"Tao là Lâm Phàm, xin chỉ dạy."

"Chúng ta chiến đấu công bằng, không so đo sống chết, chỉ so đo cao thấp."

Lâm Phàm đi tới trước mặt Tà Vật Cốt Long bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu, muốn đấu một trận đàng hoàng với đối phương.

Một người thích chiến đấu như anh.

Hy vọng có thể được so tài cao thấp với các cao thủ khắp nơi.

Tà Vật Cốt Long ở trước mặt mạnh hơn bất cứ người nào khác.

"Mẹ kiếp!"

"A di đà Phật, lão nạp nói lời thô tục, Phật tổ đừng trách."

Đại sư Vĩnh Tín không nhịn được mà phát cáu chửi tục, sau đó chắp tay trước ngực chân thành nhận tội. Từ trong tâm khảm của mình, ông ta cảm nhận được ở trên đầu có người đang nhìn chằm chằm vào mình.

Có thể đó chính là Phật đó.

Tà Vật Cốt Long nói: "Rất tốt, đã nhiều năm rồi không có gặp được loài người nào dám to gan khiêu chiến với tao, mày là người đầu tiên. Tao cho mày cơ hội thỏa mãn ý nguyện, hy vọng mày đừng hối hận."

Sau đó, Tà Vật Cốt Long cúi đầu nhìn cơ thể to lớn của mình: "Hình thể như này cũng không thích hợp để chiến đấu, không thể nào cảm nhận được sự thoải mái lúc chiến đấu, chờ một lát."

Vừa dứt lời.

Một luồng ánh sáng chói lóa bao trùm Tà Vật Cốt Long.

Ngay sau đó.

Một bóng người toàn thân màu xanh lục xuất hiện. Hình dáng con người, cơ bắp cường tráng, vầng trán còn mọc ra hai cái sừng rồng, cả người tồn tại một nguồn năng lượng cuồng bạo chấn động trời đất.

Từ giữa cơ thể của nó, từng vệt rồi lại từng vệt sóng khí màu trắng giống như sóng cuộn khuếch tán về bốn phía.

"Sức mạnh đáng sợ quá."

Đại sư Vĩnh Tín trợn mắt lên giống như nhìn thấy quỷ, ông ta không ngờ sức mạnh của Tà Vật Cốt Long lại đạt tới trình độ khủng bố như thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận