Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1070: Phát chút lợi ích

Phát chút lợi ích

Ý tứ đã rất rõ ràng.

Đại vương của tụi bây đã chết thảm dưới tay của tao.

Chỉ với đám tụi bây, còn muốn làm gì nữa?

Lúc này đây.

Đám Tà Vật tộc gà sợ ngây người, tụi nó có thể nhìn thấy được ánh hào quang tỏa ra từ Tà Vật Công Kê đang đạp trên đầu của Tà Vật Sói Lang Vương kia.

Không...

Đây không phải là ánh hào quang bình thường.

Mà là hào quang rực rỡ của cường giả.

Một con Tà Vật Kê cao tuổi lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ đây là gà thần kỳ trong truyền thuyết, thật sự có tồn tại sao?"

Có thể là Tà Vật Công Kê cảm nhận được ý nghĩ của con gà nào đó, ánh mắt nó nhìn về phía Tà Vật Kê cao tuổi kia, khẽ gật đầu.

Không sai.

Tôi chính là vị gà thần kỳ mà ông nói đó.

"Cục cục!"

"Cục cục cục cục!"

"Cục cục cục cục cục..."

Đám Tà Vật tộc gà tung hô, ngợi khen Tà Vật Công Kê không ngớt lời. Đây là trận đấu mà tụi nó sẽ không bao giờ có thể quên được.

Tà Vật Công Kê lắng nghe.

Lại ngẩng cao đầu.

Nghe đi.

Đó là những tiếng hô hào sướng tai cỡ nào chứ.

Tà Vật Công Kê khép cánh lại, làm nội ứng nhiều tháng trời, thứ nó muốn chính là lúc này. Nó có thể làm lơ trước lời bôi nhọ của người khác, nhưng nó chỉ hy vọng có thể nhận được sự ủng hộ từ phía tộc gà của mình.

Lúc này, đám Tà Vật Sói Lang giống như rắn mất đầu.

Vô cùng hỗn loạn.

Bỏ chạy khắp nơi.

Thật quá đáng sợ.

Thật sự rất khủng khiếp, đại vương của bọn họ đã bị đối phương giết chết rồi, hơn nữa còn là bị Tà Vật tộc gà thấp kém giết chết, đây thật sự là chuyện không thể tin được.

Lâm Phàm nói: "Gà mái, mạnh thật!"

Ông Trương nói: "Gà mái, mạnh ghê!"

Tà Vật Công Kê lúc này không dám lên tiếng, sau cuộc đại chiến đó thì nhất định phải có phong cách. Nó cúi đầu nhìn thi thể của Tà Vật Sói Lang Vương, trực tiếp đá về chỗ xa.

Đây không phải là một động tác dư thừa, hay là nói nó căm ghét đối phương đến cỡ nào.

Mà là một loại phong cách.

Ý tứ rất đơn giản, nhìn thấy chưa, Tà Vật Sói Lang Vương đáng sợ ở trong mắt tụi bây đã bị tao tùy ý vung một cước đá bay ra xa, còn không thèm liếc mắt nhìn nó lấy một cái.

Cứ thế mà ra tay.

Rất nhiều con gà mái trong tộc kinh ngạc, sau đó ánh mắt lại lập lòe một tia yêu mến.

Đây mới là một con gà trống oai phong thực thụ.

Có mùi gà trống quá đi mất.

Tà Vật Công Kê thả tộc của mình ra ngoài, lúc này mới thật sự thở một hơi nhẹ nhõm. Đã an toàn cả rồi, may là trở về kịp lúc, chỉ là chuyện kế tiếp có rất nhiều, nên làm gì đây?

Giữ lại tộc gà ở chỗ này.

Nó rất không yên tâm.

Thành phố Duyên Hải!

Trên đường phố.

Người dân đều khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Má ơi!

Một đám gà xuất hiện, hơn nữa còn rất có tính tổ chức. Chúng nó trật tự tiến lên, dáng vẻ hiên ngang mà xuất hiện trong nội thành khiến xe cộ xung quanh đều phải ngừng lại.

Đám tài xế trợn mắt, há hốc mồm nhìn qua.

Có người lấy điện thoại di động ra chụp hình.

Gửi vào trong vòng bạn bè.

Tiêu đề cũng đã nghĩ xong.

'Khiếp thật! Mẹ nó đây mà là gà đó ư!'

"Gà mái, bây giờ mày có thể yên tâm rồi, mày với gia đình mày sẽ không cách xa nhau nữa." Lâm Phàm mỉm cười nói.

Trước đó nhìn thấy gà mái lo lắng, nghĩ lại cũng có thể hiểu ra lý do, nếu người nhà đều ở lại chỗ kia có lẽ sẽ lại gặp nguy hiểm, nhưng mà không có chỗ tốt thì còn có thể làm sao được.

Cho nên, Lâm Phàm mới nói với Tà Vật Công Kê đi cùng với anh, anh sẽ sắp xếp chỗ ở cho gia đình của nó.

Tà Vật Công Kê nghe thế.

Cả người lập tức run lên.

Trong lòng dấy lên một chuyện không dám tưởng tượng.

Bị phát hiện rồi.

Anh ta nói mấy lời này là để thăm dò mình, nếu như mình không tình nguyện dắt tộc gà đi cùng với anh ta, nhất định người này sẽ nghĩ quả nhiên mày là nội ứng, chỉ thăm dò mày một chút đã khiến mày đứng ngồi không yên rồi.

Nghĩ tới đây.

Tà Vật Công Kê chỉ có thể đồng ý.

Kế hoạch làm nội ứng của nó không thể bị phát hiện được.

Ngay lúc này.

"Cục cục!"

"Cục cục!"

Một đám Tà Vật Kê đang trò chuyện với nhau, loài vật sống ở những nơi bần cùng như tụi nó chưa từng nhìn thấy cảnh tượng xa hoa, lộng lẫy như thế này.

Phiên dịch một xíu.

"Wao, tòa nhà lớn thật đó nha!"

"Không ngờ thế giới loài người lại tốt như vậy, tao thích ghê."

"Tao cũng thích nữa."

"Bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Không biết, dù sao thì theo chân gà thần kỳ là được rồi."

Trải qua chuyện lúc nãy, Tà Vật Công Kê đã được vang danh trong tộc, trong mắt đồng loại thì Tà Vật Công Kê chính là anh hùng, là Đấng cứu thế.

Một đám Tà Vật Kê xuất hiện.

Kéo theo rất nhiều thành viên đều cảm nhận được có hơi thở khác thường.

Đã lâu lắm rồi không có Tà Vật nào dám xuất hiện trong thành phố.

Rốt cuộc là ai đã tới?

Khắp nơi đều là hơi thở của Tà Vật.

Các thành viên đều bị hơi thở Tà Vật đó kéo tới, chỉ có một suy nghĩ rất đơn giản là phải chém chết Tà Vật, bảo vệ an toàn cho thành phố.

Nhưng mà...

Khi bọn họ tới hiện trường, lúc nhìn thấy người dẫn đầu là Lâm Phàm lại lập tức phủi mông bỏ đi.

Giải tán.

Giải tán.

Có gì đáng lo ngại đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận