Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 693: Lâm Phàm: Ông Trương, hành vi của ông là giết người không thấy máu (3)

Lâm Phàm: Ông Trương, hành vi của ông là giết người không thấy máu (3)

Mộ Thanh không biết Dao Cơ lại giở trò gì, sao có thể không nhớ được, mấy hôm trước vừa gặp mặt, không thể nào lại quên nhanh như vậy được.

"Thì ra là em họ của em à, anh thật sự không nhớ được, anh đã trải qua một khoảng thời gian rất dài, trong thời gian dài như vậy, anh chỉ nhớ rõ hai người, nhưng không nhớ kỹ người khác."

Lâm Phàm vò đầu, nở nụ cười ngốc nghếch, có vẻ ngượng ngùng, giống như muốn nói, tôi quên thật, chứ không phải cố ý lãng quên ai, đầu óc thường thường đều là không thể kiểm soát mà quên có chọn lọc một số người không quan trọng.

Dao Cơ lẳng lặng ngồi ở chỗ không nói gì, không thể nhịn được nữa hỏi: "Vì sao anh lại quên tôi?"

"Bởi vì thời gian quá dài, sẽ quên có chọn lọc những người không quan trọng."

Từ trước đến giờ Lâm Phàm đều không nói dối, cho nên những lời này nghe vào sẽ cảm giác cực kỳ chói tai, giết người không thấy máu, chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi.

Mộ Thanh ngồi yên tĩnh ở một chỗ phì cười thành tiếng.

Lâm Phàm hiếu kỳ nói: "Nhìn thấy cái gì rất buồn cười sao?"

Mộ Thanh chỉ vào hai con chó ở phía xa nói: "Con chó kia đuổi theo con chó phía trước, hình như là đang lấy lòng, nhưng hình như con chó kia không muốn quan tâm đáp lại."

Lúc nói tới đây, Mộ Thanh phát hiện có chút không thích hợp, chính là miêu tả hơi có vấn đề, nếu quả thật là vậy, chẳng phải nói Lâm Phàm cũng là chó sao.

Tư tưởng của Lâm Phàm không có phức tạp như vậy.

Không nghĩ đến lời nói của Mộ Thanh có vấn đề gì.

"Đúng vậy, thật đáng thương." Lâm Phàm nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Dao Cơ, tức đến muốn nổ tung, nhưng chỉ có thể nghẹn lại, có những việc không phải muốn xúc động là có thể xúc động, tên đàn ông đáng giận, không ngờ lại thật sự quên mất cô ta.

Sự việc phát triển thực tế như vậy, dù cho Lâm Phàm có ghi nhớ Dao Cơ là em họ của vợ mình một lần nữa thì anh vẫn không hề để ý đến đối phương, mà trò chuyện cùng với Mộ Thanh.

Ông Trương rảnh rỗi đến phát chán, một tay nâng cằm lên, nhìn về phương xa, sau đó nhìn thấy có xe bán đồ uống lạnh đi ngang qua, ánh mắt đục ngầu đột nhiên bừng sáng, vội vàng hỏi.

"Cô có mang theo tiền không?"

Người ông ta hỏi chính là Dao Cơ.

Dao Cơ vẫn luôn làm bóng đèn, làm không khí nghe thấy có người nói với cô ta, quả thật có chút kích động, chỉ là khi nhìn thấy là ông Trương, thì lại tụt hứng.

"Có mang."

Ông Trương nghiêm túc nói: "Có thể cho tôi mượn một trăm tệ không, chỉ cần sau này tôi có tiền, tôi sẽ trả lại cho cô trước tiên, hãy tin vào sự chân thành của tôi, tôi cũng giống với Lâm Phàm, vay tiền của người khác, đều sẽ trả."

Dao Cơ mỉm cười: "Không sao, một trăm tệ mà thôi, tôi có, cho ông đấy không cần trả lại đâu."

"Không, nhất định tôi sẽ trả." Ông Trương nhận tờ một trăm tệ, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, không muốn nhận không, sau đó vội vàng chạy đến chỗ bán đồ uống lạnh nói với ông chủ, có lẽ là do lựa chọn khó khăn, chọn rất lâu mới được.

"Cho cậu!"

"Cho cô!"

Ông Trương đưa hai que kem cho Mộ Thanh và Lâm Phàm, sau đó mới bóc kem của mình, tiền lẻ còn thừa thỉ bỏ vào trong túi.

Thưởng thức một cách sảng khoái.

Dao Cơ dại ra nhìn ông Trương, cho dù tôi không ăn, cũng không cần phải trắng trợn bỏ qua tôi như vậy chứ, hơn nữa khiến cô ta không thể chấp nhận được chính là, Mộ Thanh cũng có, chỉ có cô ta không có.

Lâm Phàm tâm địa thiện lương, sau khi cắn một miếng kem, thấy Dao Cơ ngơ ngác ngồi đó, hỏi: "Ông Trương, sao ông lại không mua cho cô ta một que."

Ông Trương thoáng kinh ngạc nói: "Không phải không quen sao, nên tôi không mua, vậy tôi đi mua bây giờ đây."

Nói xong thì đứng dậy chuẩn bị đi mua.

Nhưng xe bán đồ uống lạnh đã đi từ lâu rồi.

Ông Trương nhìn Dao Cơ, lại nhìn que kem trong tay, giống như rất không nỡ, cuối cùng há miệng, cắn ngoàm một miếng rồi đưa nửa que kem còn lưu dấu răng đến trước mặt Dao Cơ.

"Ăn của tôi đi này."

Người biết chia sẻ như ông Trương là người Lâm Phàm thích nhất.

Tâm trạng Dao Cơ dần dần sụp đổ, cô ta cảm thấy thế giới không hề thân thiện với mình chút nào.

Mộ Thanh hờ hững quan sát, có lẽ chính là thích nhìn thấy dáng vẻ mất mặt của Dao Cơ.

Tại bộ phận đặc biệt, Độc Nhãn Nam đi đến phòng nghiên cứu khoa học, nhân viên trong phòng nghiên cứu khoa học đều đang bận rộn, những thành viên có thể tham dự hạng mục phân tích lần này đều là những người đứng đầu, thân phận đều rất trong sạch, tuyệt đối không có gián điệp trà trộn vào bên trong.

Hơn nữa Độc Nhãn Nam căn bản toàn đứng canh ở cửa.

Ông ta không dám sơ ý.

Tuy rằng đã điều tra rất rõ ràng.

Nhưng nếu nhỡ đâu...

"Ông Trần, tình huống như thế nào rồi?" Độc Nhãn Nam hỏi, ông ta cũng không hiểu về phương diện nghiên cứu khoa học, nhưng biết lắng nghe, chỉ cần nói rõ ràng số liệu một chút, vẫn có thể hiểu được.

Ông Trần cầm văn kiện nghiên cứu khoa học nói: "Chúng tôi đã phân tích loại quả mà mọi người mang về, bên trong ẩn chứa sức sống mãnh liệt, trước kia chúng tôi chưa bao giờ phát hiện ra thứ nào mà lại ẩn chứa sức sống mạnh mẽ như vậy, nói đơn giản một chút, nhân sâm trăm năm là thứ đồ tốt, sử dụng hợp lý thì sẽ có lợi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận