Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 713: Nếu đã là nể mặt, vậy thì tất nhiên không thể nể được (3)

Nếu đã là nể mặt, vậy thì tất nhiên không thể nể được (3)

Độc Nhãn Nam nói: "Mọi người đều có nhu cầu mà thôi, trong núi Trường Bạch còn có những vật khác không?"

Bọn họ chính là người bên ngoài, không quen thuộc tình huống nơi này bằng hai vị thú huynh là thú sinh sống ở đây, hỏi bọn nó là vô cùng hợp lý.

Hổ đại gia nói: "Có, chắc chắn là có, núi Trường Bạch chính là địa điểm quen thuộc có tiếng, từ xưa đến nay đã có không biết bao nhiêu người tới nơi này, huống hồ chúng ta đều đã có được long mạch quan trọng nhất, những cái khác không quá hứng thú."

Nó không có hứng thú, nhưng đám người Độc Nhãn Nam lại vô cùng hứng thú với những nơi khác tại núi Trường Bạch.

Nhưng vào lúc này.

Có người xuất hiện.

"Ngô Thắng, không ngờ anh lại thật sự cam lòng đến vậy, chạy xa như vậy, vẫn bị chúng tôi tìm được." Đám người Trang Tiêu đi ra từ trong rừng cây, lúc nhìn thấy Ngô Thắng, trong lòng mừng thầm, rốt cuộc cũng tìm thấy đối phương rồi.

Nói thật.

Anh ta thật sự không ngờ rằng khả năng tính toán của Mục Hạo lại giỏi đến như vậy, lại thật sự có thể tìm ra được đối phương.

Nếu Mục Hạo biết được suy nghĩ trong lòng của Trang Tiêu, chắc chắn sẽ ngẩng cao đầu, ưỡn cao ngực vẻ tự đắc, đùa à, Mục Hạo tôi là ai chứ, là người nhìn xa trông trộng biết tính toán, biết rõ mọi chuyện tương lai và cả quá khứ, tính toán vị trí của một người, đó là việc rất đơn giản.

Một khi có một việc thành công.

Vậy thì thiên tài này thật sự có thể được tâng bốc lên tận trời rồi.

Ngô Thắng nhìn người vừa tới, nhất thời không biết nên nói cái gì, đám người này đang làm gì vậy, chúng tôi đã dùng đồ mà mình muốn ở trong Long Mạch, bây giờ các người lại nhảy ra, chẳng phải có vấn đề hay sao.

Có lẽ đến sớm một chút, còn có thể nhìn thấy khoảnh khắc bọn họ nuốt xuống kết tinh Long Mạch và bộ dáng vui mừng lúc đó.

"Bây giờ các người tới đây làm gì? Tất cả đều đã kết thúc, những thứ nên có được đều đã bị chúng tôi dùng rồi, là đến để xem chúng tôi trở nên càng mạnh mẽ hơn hay sao?" Ngô Thắng cười nói.

Trang Tiêu và Mục Hạo đều nghi hoặc nhìn về phía đối phương.

Ánh mắt đầu tiên cũng không cảm thấy gì cả.

Nhưng rất nhanh, anh ta đã phát hiện ra tình huống không đúng lắm, không ngờ thực lực của Ngô Thắng thật sự tăng lên, uy thế truyền tới tuyệt đối không sai.

"Các người..." Sắc mặt Mục Hạo cực kỳ khó coi, điều khiến anh ta khó chịu nhất chính là bị kéo dài quá lớn về khoảng cách, nhưng Ngô Thắng lại làm được điều này một cách hoàn hảo, mới đến tinh cầu này chưa được bao lâu, không ngờ thực lực lại tăng lên nhanh chóng như vậy, cho dù là cắn thuốc cũng không thể như vậy được.

Trang Tiêu trầm giọng hỏi: "Ngô Thắng, các người đã phát hiện ra cái gì ở trong này? Có thể nói cho tôi biết được hay không, tôi rất tò mò."

"Bí mật, sao có thể tùy tiện nói ra được." Ngô Thắng cười nói, phát hiện ra cái gì có thể tùy ý nói cho đối phương biết, nhưng anh ta lại không muốn nói, để xem bọn họ muốn thế nào.

Trang Tiêu chau mày, có chút không vui, có điều đã kìm chế lại được, không vội vã trở mặt với Ngô Thắng.

"Ha ha, không ngờ rằng vẫn là bí mật, nhưng nhìn tình huống của anh chắc là thu hoạch được không ít nhỉ, khí thế đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều rồi, chúc mừng."

Hâm mộ là điều tất nhiên.

Đi đến núi Trường Bạch, ai mà không muốn có được thứ tốt để tăng cường sức mạnh, nhưng đôi khi muốn tìm mấy thứ này thật sự phải dựa vào vận may, nếu như xui xẻo, có thể liên tục mấy ngày cũng không chiếm được thứ gì tốt, còn nếu vận khí tốt, ví dụ như tên Ngô Thắng này, thu hoạch vô cùng phong phú.

Ngô Thắng nói: "Các người cũng phải cố lên mới được, núi Trường Bạch này có rất nhiều đồ tốt, nhưng nhìn tình hình của các người, hình như đến bây giờ vẫn chưa có thu hoạch gì, thật đáng tiếc, phải thêm chút sức mới được."

Con mẹ nó.

Thật quá đáng.

Sắc mặt Mục Hạo và Trang Tiêu hơi khó coi, không ngờ rằng Ngô Thắng lại nói chuyện ngông cuồng như vậy, khiến bọn họ tức đến mức không biết nói gì.

Đám người Độc Nhãn Nam liếc nhìn nhau, không muốn tham dự vào tranh cãi bọn họ.

"Chúng ta đi."

Đã có được đồ cần tìm, cũng không cần phải gây chuyện thị phi, đó là chuyện giữa các cường giả Tinh Không, lúc thực còn chưa trở nên mạnh mẽ, có thể không gây chuyện thì sẽ không gây chuyện.

Ông ta nghĩ như vậy.

Nhưng nhưng thực tế thì lại khác.

"Các người đợi chút."

Người nói chuyện không phải Trang Tiêu, cũng không phải Mục Hạo, mà là đến từ phương xa.

Tất cả mọi người bị âm thanh này hấp dẫn.

Trang Tiêu nhìn thấy người đến, sắc mặt lập tức vui vẻ, chỉ thấy một lão già từ xa phương đến, hơi thở vững vàng, nhìn như chỉ là một ông già bình thường, nhưng nâng chân nhấc tay lại khiến cho người ta có cảm giác không thể coi thường.

"Tộc lão, ngài tới đây từ khi nào vậy." Trang Tiêu không ngờ rằng tộc lão trong tộc đã đến.

"Mới đến."

Tộc lão Trang Vân lạnh nhạt đáp lại, cho dù Trang Tiêu là cậu chủ của Trang tộc, nhưng về địa vị, tộc lão vẫn cao hơn rất nhiều, tất nhiên cũng không cần nể mặt anh ta.

"Bái kiến tộc lão." Trang Minh cung kính nói.

"Ừm..."

Ánh mắt Trang Vân quét về phía Mục Hạo, sau đó nhìn về phía đám người Ngô Thắng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Độc Nhãn Nam.

"Mấy người các người có thể rời đi, nhưng phải lấy ra thứ đồ đang ôm trong lòng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận