Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1047: Tộc lớn trong vũ trụ xuất hiện bây giờ đều là đám cặn bã (2)

Tộc lớn trong vũ trụ xuất hiện bây giờ đều là đám cặn bã (2)

Chức trách trên người.

Thân là một thành viên của bộ phận đặc biệt, đã cầm lương cố định thì phải làm tốt mọi chuyện.

Nhưng mà anh nhớ vợ mình.

Chuyện đầu tiên ra khỏi cửa đó là đi tìm Mộ Thanh, Mọ Thanh thấy Lâm Phàm tìm mình thì trong lòng cảm thấy rất lạ, nghe được Lâm Phàm dẫn cô đi dạo phố tuần tra, cô lập tức dẫn theo một người máy theo sau.

Trên đường lớn.

Mộ Thanh là người của công chúng, dù đã nghỉ ngơi từ lâu nhưng vẫn gặp phải người nhận ra cô, có chút phiền phức, vì vậy cô đeo khẩu trang, che kín mít.

“Vợ ơi, em muốn đi đâu?” Lâm Phàm hỏi.

Trong lòng Mộ Thanh nghĩ đến ý nghĩa của hai từ “vợ ơi” thì bị dọa đôi chút, thật ra anh có thể gọi tôi là Mộ Thanh hay Thanh đều được.

Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại vẫn bỏ đi.

Lần đầu gặp mặt, cô đã sợ hãi trước hành vi của Lâm Phàm, nhưng sau đó, cô phát hiện ra rằng người đàn ông trước mặt mình thực sự rất dễ thương ngoại trừ tính cách thẳng thắn của anh ra.

“Anh muốn đi đâu thì em đi đó.” Mộ Thanh đáp.

Lâm Phàm cười nói: “Vợ ơi, em tốt thật ấy.”

Mộ Thanh chớp mắt, quen với cách xưng hô này rồi thì đều ổn cả.

Lúc này.

Phía xa có một nhóm người xuất hiện, già trẻ lớn bé nam nữ đều có cả, cầm biểu ngữ trong tay, hô to khẩu hiệu, những người này đều phản đối các tộc lớn trong vũ trụ thành lập cao viện ở thành phố Duyên Hải.

Người không nhiều nhưng cũng chẳng ít.

“Bọn họ đang làm gì vậy? Cảm giác như rất náo nhiệt.” Ông Trương hỏi.

Lâm Phàm lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa, nhưng mà cảm thấy hình như chẳng phải chuyện gì vui vẻ, cảm xúc của họ rất cao, trong người như có lửa đốt.”

Ông Trương tò mò hỏi: “Sao cậu biết?”

“Tôi nhìn ra được.”

Mộ Thanh biết chuyện Liên minh cao viện, ông cụ Từ của Hạ Đô đồng ý chuyện này, thực sự làm bọn họ rất ngạc nhiên, cô từng là thành viên của hội Ám Ảnh nên biết được những chuyện này.

Nhưng rất nhanh.

Cô nghĩ đến chuyện lãnh đạo Từ của Hạ Đô yêu cầu liên minh cao viện đến thành phố Duyên Hải thành lập, trong lòng lập tức hiểu ra.

Liếc nhìn Lâm Phầm.

Xem ra hẳn là liên quan đến anh đi.

Cuộc biểu tình này thu hút sự theo dõi của nhiều người qua đường, đa phần bọn họ không có hứng thú gì với cuộc biểu tình này, phải biết rằng biểu tình chuyện liên minh cao viện, có một nửa là đồng ý nửa còn lại là không.

Tôn Hiểu đang cầm điện thoại di động của mình, phát trực tiếp những cảnh trước mắt, giải thích tình hình hiện tại cho người hâm mộ trong livestream trên mạng, thảo luận chuyện liên minh cao viện với dân mạng.

Có những người đứng đầu phân tích rõ ràng.

Có một nhân vật lớn nói tựa như rất đúng, cơ hồ có thể nhìn thấu được bản chất chuyện này, tại sao ông cụ Từ Hạ Đô lại đồng ý thành lập liên minh cao viện.

Bởi vì có không đồng ỳ cũng không cách nào ngăn cản được chuyện này xảy ra, những lãnh đạo nước ngoài chỉ hận không thể heo nái nhà mình cho đại tộc trong vũ trụ, chỉ ước chúng ta từ chối, cuối cùng để cao viện thành lập ở nước ngoài, đến lúc đó ngoài tầm tay, còn không bằng để ở bên cạnh mình, hơn nữa đặt tại thành phố Duyên Hải cũng là đã nghiên cứu chiến lược.

Cao thủ ở thành phố Duyên Hải có rất nhiều.

Mấu chốt nhất là có Lâm Phàm.

Tôn Hiểu không phải người ngu ngốc, nhân vật lớn đã phân tích thẳng thắn như vậy, sau khi suy nghĩ kỹ càng lại thì xem ra thật sự là như vậy.

“Ế!”

Trong quá trình phát sóng trực tiếp, ánh mắt của Tôn Hiểu liếc nhìn khắp nơi, liếc thoáng cái đã thấy người quen.

“Móa nó! Anh em ơi xem tôi nhìn thấy ai này, vậy mà lại là idol của tôi đấy.”

Tôn Hiểu nhanh chân chạy đến chỗ Lâm Phàm, mặt mày tươi cười, rất nhanh đã đến trước mặt Lâm Phàm: “Lâm thần, cuối cùng tôi cũng lại được gặp anh rồi.”

Trước kia anh ta luôn muốn phỏng vấn Lâm thần, nhưng sau khi bị em gái ma thần lừa nhiều lần, anh ta cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì có ngày mình sẽ bị lừa chết, vì vậy anh ta tập trung vào việc khác.

Nhưng anh ta nào biết, em gái ma thần cũng rất tuyệt vọng, tìm không ra Lâm Phàm

“Tôi tên Lâm Phàm.” Lâm Phàm mỉm cười nói.

“Tôi biết mà, Lâm thần.” Tôn Hiểu rất phấn khích, anh ta luôn ngưỡng mộ Lâm Phàm, anh là người mạnh mẽ, thân thiện, đối tốt với mọi người, anh ta luôn cảm thấy ánh mắt Lâm thần nhìn mình có ý thân thiện.

Đám fan livestream điên cuồng nhao nhao lên bình luận.

“Chủ thớt nhanh hỏi xem anh ấy có cách nhìn thế nào về liên minh cao viện liên minh.”

“Á! Chủ thớt, anh đừng lộ vẻ mặt say mê ra nữa, mau hỏi thửa cách nghĩ của Lâm thần chúng ta.”

“Đù, mấy người có phát hiện cô em gái bên cạnh Lâm thần quen quen không.”

“Cô em gái nào lại có ý với Lâm thần của chúng ta vậy.”

Tôn Hiểu nhìn bình luận, vấn đề này anh ta cũng muốn hỏi, lúc ở Hạ Đô, anh ta có thấy Lâm Phàm, nhưng đó là cuộc họp quan hệ hữu nghị anh ta không thể vào được, chỉ có thể đứng ở bên ngoài.

Vốn là muốn đợi.

Nhưng đợi rất lâu lại chẳng đợi được gì.

Anh ta nào biết, Lâm Phàm ăn uống đến vui vẻ trong cuộc họp quan hệ hữu nghị.

Không muốn rời đi.

Tôn Hiểu mong chờ nói: “Lâm thần, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, anh có thể trả lời tôi được hay không?”

“Có thể.”

Lâm Phàm rất sẵn lòng giúp đỡ người khác, thấy chuyện mà hỏi đến anh thì chỉ cần là chuyện anh biết, anh đều sẽ nói cho họ biết, giúp đỡ lẫn nhau là rất quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận